Trong mắt của Nguyệt Lộ toả ra sự hận thù vô tận. Cái loại hận ý ngập trời này chiếm cứ đôi mắt to vô thần của nàng ấy, trong mắt nàng ấy như thể toát ra lửa vậy. Nguyệt Lộ lớn tiếng thở hổn hển, giống như đang giãy giụa, đang đấu tranh. Tần Lam Nguyệt nín thở, không dám làm phiền nàng ấy. “Ta hận. Qua một lúc thật lâu, cuối cùng Nguyệt Lộ cũng phun ra hai chữ. “Ta không tin được đó là thật, ta tin tưởng hắn ta, thế nhưng đã nhiều ngày như vậy rồi, hắn ta vẫn chưa từng đến gặp ta. Đối với hắn ta mà nói, ta chính là cái khăn lau dùng một lần rồi vứt bỏ” Gân xanh trên cánh tay của Nguyệt Lộ căng lên: “Ta hận vô cùng, đau khổ vô cùng, tại sao ta phải sống tiếp chứ? A a a, tại sao chứ?” Nàng ấy cất tiếng nghẹn ngào, biểu cảm dữ tợn, thân thể suy yếu run rẩy không ngừng. “Nguyệt Lộ, đừng miễn cưỡng nữa, ta không hỏi nữa là được” Tần Lam Nguyệt không ngờ nàng ấy lại phản ứng kịch liệt như vậy: “Vì một tên nam nhân cặn bã như vậy không đáng đâu. Ngày tháng sau này sẽ rất tốt đẹp, hãy tin ta.” “Không thể nào. Biểu cảm của Nguyệt Lộ dữ tợn: “Cho đến chết ta cũng không thể vượt qua nổi. “Ngươi muốn báo thù không?” Tần Lam Nguyệt hỏi. Nguyệt Lộ dừng lại một chút. Khi nghe thấy hai chữ báo thù này, đáy mắt nàng ấy sinh ra một chút thần thái nhưng lập tức lại bị tử khí thay thế. Tần Lam Nguyệt thở dài. Trạng thái tinh thần của nàng ấy rất không ổn định, cần phải dùng đến thuốc làm ổn định cảm xúc lại trước đã. “Nguyệt Lộ, ngươi đồng ý với ta một chuyện được không? Ngươi nhìn thấy cành hoa mai này chưa? Mỗi ngày đều phải thay một cành mới, sẽ do ngươi tự mình làm. Nàng nói: “Trước khi thay hoa, hãy uống thuốc ta kê cho ngươi đã, ngươi có làm được không?” “Bảo thù” Nguyệt Lộ nhằm mắt làm ngơ, con người của nàng ấy rũ xuống, cánh tay tiều tuy nắm chặt lấy tay nàng, trong miệng hàm hồ không rõ: “Ta muốn báo thù! Ta muốn báo thù!” Tần Lam Nguyệt bì nàng ấy nắm tới mức phát đau. “Nguyệt Lộ, hà tất phải làm vậy chứ” “Ta muốn báo thù. Nguyệt Lộ hét lên đánh gãy lời nói của nàng: “Hoặc là chết, hoặc là báo thù.” Từ trong mắt nàng ấy, Tân Lam Nguyệt nhìn ra được sự kiến quyết, nàng nằm ngược lấy tay của nàng ấy: “Nguyệt Lộ, thời cơ báo thù tốt nhất đã bỏ lỡ mất rồi, Cát Tường Nhật đã trôi qua rất lâu rồi, người đó sẽ không thừa nhận đầu, còn có khả năng sẽ bị cản ngược một phát nữa” “Báo thù, báo thù” Nguyệt Lộ lôi kéo đầu tóc của mình, trong miệng luôn lẩm bẩm: “Ta muốn báo thù, ta hận hắn ta” Tần Lam Nguyệt rất bất lực. Trạng thái tinh thần của Nguyệt Lộ càng kém, chứng tỏ ảnh hưởng của việc này đối với nàng ấy càng lớn. Báo thù, có lẽ chính là lối ra duy nhất rồi. Nàng trầm giọng nói: “Nếu như ngươi muốn báo thù, vậy thì chỉ có một cách. “Cách gì?” Nguyệt Lộ nhào đến trước mặt nàng, dùng đôi mắt trống rỗng đó nhìn chằm chằm vào nàng: “Cầu xin ngươi hãy nói cho ta biết” “Nguyệt Lộ, ta thật lòng hy vọng ngươi có thể bước ra khỏi ám ảnh, đi tìm cuộc đời của chính mình, nhân gian không xứng đáng” Tần Lam Nguyệt nói tiếp: “Nhưng nếu như người thật sự không có cách nào thoát khỏi tâm ma này, ngươi muốn báo thù, vậy thì hãy gả cho hắn ta đi. Lấy thực lực của Lư Dương Vương, không cần biết đối phương là ai, có thể xử lý được chứ?” Nguyệt Lộ ngẩn người ra: “Gả cho hắn?” Tần Lam Nguyệt không đáp lại thêm cái gì. Gả cho kẻ thù, đây là một chủ ý tồi. Nhưng, nếu như Nguyệt Lộ muốn báo thù, thì đây lại là cách nhanh nhất và hiệu quả nhất. “Nguyệt Lộ, ngươi đã là một người trưởng thành rồi, tất cả mọi việc đều do chính bản thân ngươi quyết định. Nàng nói tiếp: “Ta hy vọng ngươi có thể sống thật tốt, nhận gian này vẫn rất tươi đẹp. “Gả!” Nguyệt Lộ gào lên một tiếng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]