Sau khi giọng nói hoa lệ này vang lên, những nữ nhân đang vây quanh công kích Tô Điểm Sương lập tức dừng tay. Không gian ồn ào trong nháy mắt đã trở nên yên tĩnh. Thời gian và không gian đều như dừng lại, cả lầu hai chỉ nghe thấy tiếng tim đập bình bịch. Tần Lam Nguyệt nhìn về hướng âm thanh phát ra. Trên lan can màu đỏ có một nam tử áo trắng tựa vân tựa nguyệt đang đứng. Hắn ta chỉ đứng ở đó, tà áo trắng không có gió vẫn tự chuyển động, cả phòng tràn ngập ánh sáng lấp lánh, đẹp như màu ngọc bích. So với Đông Phương Lý phong lưu phóng khoáng, nam nhân trước mặt này càng giống bước ra từ trong tranh, tự hắn ta cũng khiến cho xung quanh phát sáng, có chút giống như thần tiên, không thể tiếp cận. Tuy nhiên, mỗi lần hắn ta giơ tay nhấc chân lại có cảm giác phá hoại phong cảnh, còn có một loại khí chất đặc biệt khiến cho người ta không nhịn được mà hướng về. Lần đầu tiên nhìn hắn ta, nàng như bị câu hồn lạc phách, như thể ở giữa đất trời chỉ còn lại nam nhân này, khiến cho người ta nhịn không được mà si mê, trầm luân trong đó, không tự kiềm chế được. Lúc Tân Lam Nguyệt đang sững sờ, chiếc nhẫn đột nhiên nóng lên, ngay sau đó ngón tay giữa đau nhói như bị kim đâm. Bị kích thích bởi cơn đau, nàng bỗng nhiên bừng tỉnh. Vừa rồi là tình huống gì vậy? Lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân này mà nàng đã bị chìm đắm vào sao? Rõ ràng nàng cảm nhận được, sau khi ngửi thấy mùi hương lãnh đạm trên người hắn ta, hồn phách giống như bị cướp đi vậy. Nếu không phải do phản ứng của chiếc nhẫn, nàng cũng không tưởng tượng nổi hậu quả sẽ như thế nào. Tần Lam Nguyệt quay đầu liếc nhìn Hà Hương, không thể thấy được biểu cảm của nàng ta đăng sau lớp mặt nạ nhưng từ hành động trì trệ kia cũng có thể đoán được rằng nàng ta cũng mắc phải loại triệu chứng đó. Lâu chủ Minh Nguyệt Lâu này có gì đó không đúng. Càng không không đúng hơn nữa là mùi hương trên người hắn ta lại khiến nàng nhớ lại một loại thuốc bột đã thất truyền từ lâu. “Dùng nước sạch rửa đi sẽ không ngứa nữa. Lâu chủ nói bằng giọng lười biếng: “Hoa Thụ, tặng mỗi người bột bình Ngọc Phu Cao, xem như Minh Nguyệt Lâu nhận lỗi.” Lúc hắn ta mở miệng, không gian tĩnh lặng chuyển động trở lại, bầu không khí cũng trở nên sôi động. “A a a, lâu chủ cho bọn ta Ngọc Phu Cao. “Ta chờ hai năm cuối cùng cũng được gặp mặt lâu chủ một lần rồi” “Ta chết cũng không hối tiếc” Bọn họ vui mừng khôn xiết, qua lớp mặt nạ cũng có thể cảm nhận được sự phấn khích và sung sướng của bọn họ. Thậm chí còn có mấy người tâm lý không vững, hưng phấn đến nỗi hai chân như nhũn ra, vui đến phát khóc. Gà bay chó chạy biến thành hoa đào bay loạn, khung cảnh thay đổi có chút buồn cười. Tần Lam Nguyệt nhướng mày. Phản ứng của bọn họ quá mức chân thực, khí tức và thần sắc cũng không có gì không đúng, tuy rằng ánh mắt cuồng nhiệt nhưng lại rất trong sáng, không giống như là bị khống chế. Nhưng loại phản ứng mất hồn vừa rồi chắc chắn không phải ảo giác của nàng. Ngược lại, nàng cảm thấy hơi khó hiểu. Ánh mắt của lâu chủ Minh Nguyệt Lâu rơi trên người Tần Lam Nguyệt. Kinh thành có biết bao thiếu nữ bởi phát cuồng vì muốn gặp hắn ta, sau khi thấy hắn ta thì hơn nửa đều kích động đến nói năng lộn xộn. Mà nữ nhân này ngoài lúc đầu có chút giật mình thì từ đầu tới cuối đều giữ được bình tĩnh. Có chút thú vị. “Cô nương, vừa rồi ngươi muốn tìm ta sao?” Hắn ta chủ động mở miệng hỏi. “Không có, hiểu lầm rồi” Trải qua phản ứng vừa rồi, nàng đã trở nên cảnh giác với nam nhân này, lạnh lùng đáp lại. “Hả?” Lâu chủ Minh Nguyệt Lâu lần đầu tiên gặp nữ nhân lạnh lùng như vậy, nheo mặt lại, đi đến bên cạnh nàng. Chuông cảnh tỉnh trong lòng Tân Lam Nguyệt reo lên, nàng vô thức lùi về sau mấy bước. “Cô nương, đừng sợ, tại hạ không có ác ý. Lâu chủ nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]