Nghĩ đến mèo con, Tần Lam Nguyệt nảy ra một ý. Trước kia nàng từng tham gia một tổ chức công ích cứu trợ mèo hoang nên đa số đều dùng những loại như xúc xích dành cho mèo để thu hút bọn chúng đến. Dùng thức ăn để y buông bỏ cảnh giác có lẽ sẽ có tác dụng. Tần Lam Nguyệt đặt những điểm tâm dự trữ đề phòng hạ đường huyết vào trong tay, cẩn thận đưa đến trước mặt Đông Phương Cửu. “Đệ có đói không? Cho đệ miếng điểm tâm này nè” Sau khi nhìn thấy điểm tâm, quả nhiên Đông Phương Cửu có phản ứng. Y nuốt nước miếng, cái bụng cũng kêu lên ùng ục nhưng không dám đi lên phía trước. “Ăn được đó” Tần Lam Nguyệt lại đi lên phía trước một chút. Đông Phương Cửu liều mạng chui vào trong lòng nhũ mẫu. Nàng không dám kích động y nữa mà trải khăn tay xuống dưới đất, sau đó đặt điểm tâm lên trên đó: “Ngoan nào, cái này là cho đệ” Đông Phương Cửu vẫn không dám đụng vào. Y ôm chặt lấy nhũ mẫu, đôi mắt liếc qua liếc lại giữa điểm tâm và bà tử độc ác. Y muốn đưa tay ra lấy điểm tâm, nhưng lại sợ bị đánh nên ngoan ngoãn ôm đầu, ngồi co lại thành hình tròn. Cuối cùng Tần Lam Nguyệt cũng tìm được vấn đề nằm ở đâu. Đứa trẻ này bị hai bà tử độc ác này đánh nên sợ hãi, có bọn họ ở đây y không dám động đậy. “Mấy người các ngươi cút vào trong phòng đi.” Tần Lam Nguyệt lạnh lùng nói. Vì phải chịu rất nhiều cái bạt tai nên thính giác của những bà tử độc ác này bị ảnh hưởng, không hề nhúc nhích gì. “Bổn cung bảo ngươi cút vào trong phòng đi, các người nghe thấy không hả?” Tần Lam Nguyệt kìm nén cơn tức giận trong lòng, thấy bọn họ không trả lời thì giơ chân đá Chu bà tử đang ở gần nàng nhất rồi nói: “Nhanh lên” Chu bà tử vô cùng sợ hãi, vội vàng bò vào bên trong phòng. Sau khi bọn họ rời đi, nỗi hoảng sợ trong đôi mắt Đông Phương Cửu biến mất đi rất nhiều. Y liều mạng nhìn chằm chằm vào điểm tâm, gắng sức nuốt nước bọt. “Đông Phương Lý, ngươi cũng cách xa hơn một chút đi” Tần Lam Nguyệt nói: “Càng nhiều người đệ ấy càng sợ hãi.” Đông Lương Lý lùi sang một bên. Tần Lam Nguyệt đứng cách Đông Phương Cửu không xa: “Tiểu Cửu, đệ đói chưa? Điểm tâm này ngon lắm đó, đệ nếm thử một chút đi?” “Trong này không còn người khác nữa, sẽ không có ai đánh đệ khi đệ ăn đầu” Đông Phương Cửu nhìn xung quanh. Không nhìn thấy người nào khả nghi, cuối cùng cũng đưa đôi bàn tay nhỏ bé lạnh cóng của mình ra rồi cẩn thận cầm lấy điểm tâm. Ngửi thấy mùi của điểm tâm, bụng của y càng sôi ùng Trong đôi mắt xanh xinh đẹp lóe lên ánh sáng đói ục. bung. “Ăn đi, cái này là cho đệ đấy.” Tần Lam Nguyệt nói với giọng dịu dàng. Đông Phương Cửu ra sức nhìn chằm chằm vào điểm tâm, y lắc đầu cố nén cơn thèm ăn rồi nhét điểm tâm vào trong miệng nhũ mẫu. Tần Lam Nguyệt nhìn thấy hành động của y thì ngẩn người ra. Sau đó nàng tựa đầu sang một bên, khóc không thành tiếng. Đông Phương Lý nhìn nàng đột nhiên khóc nức nở thì hơi ngẩn người. Đây là lần thứ hai hắn nhìn thấy nàng khóc nức nở. Lần đầu tiên là khi nàng sốt cao nằm mơ thấy ác mộng. Còn lần này là nàng nhìn thấy Lão Cửu đút điểm tâm cho nhũ mẫu đã qua đời. Nữ nhân có thái độ cứng rắn kia, không sợ trời không sợ đất những trái tim cũng rất yếu đuối. “Cho người.” Hàn cuốn ngón tay ngọc vào trong khăn tay rồi đưa đến tay nàng. “Cảm ơn.” Tần Lam Nguyệt lau giọt nước mắt không ngừng tuôn ra: “Tiểu Cửu, nhũ mẫu đã ngủ rồi nên không thể ăn được, cái này là cho để đó.” “Là nhũ mẫu để lại cho đệ, đệ mau ăn đi”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]