Đông Phương Lý cũng không quá cố chấp, chỉ là không muốn thuận theo Tần Lam mà thôi, thấy Đông Phương Giác mở miệng thì cũng xuôi xuôi. Thức ăn rất nhanh đã được dâng lên đủ, mùi vị tuyệt vời vừa tinh tế. Tần Lam Nguyệt gắp một đũa thịt giòn lên rồi thử một miếng, lập tức trợn tròn hai mắt. Bên ngoài xốp giòn còn bên trong mềm mọng, ở trong vẫn còn nước của thịt, dùng thịt ba chỉ đã ướp nước tương và gia vị đặc biệt không ngấy, trái lại rất thanh đạm, cắn tiếp một miếng, nước thịt ngập miệng. “Món này ăn ngon” Sau khi nàng ăn món ngon mỹ vị vào, tâm tình cực kỳ tốt, chân mày nhếch lên. Đông Phương Lý thấy nàng tươi cười xinh đẹp, trong lòng có chút khác lạ. Nụ cười của Tần Lam Nguyệt rất kỳ lạ, có lúc như băng lạnh, lại có lúc như nắng ấm. Giống như nàng, khi thì thủ đoạn độc ác như rần rất độc phụ, khi thì ngây thơ hồn nhiên, khi thì hiền dịu như nước. Có những nụ cười của nàng sẽ khiến y khó chịu không thôi. Cũng như vậy, có những nụ cười lại có thể khiến y như gặp mặt trời gay gắt, mây đen đang giăng đầy đều bị xua tan, chỉ còn sắc trời trong xanh. “Ngươi nhìn cái gì?” Tần Lam Nguyệt cảm nhận được ánh mắt của Đông Phương Ly đã dừng trên người nàng rất lâu rồi, cuối cùng tranh thủ một hớp nuốt thịt giòn vào miệng, giọng nói mơ hồ. Đông Phương Ly cũng nhận ra mình đã nhìn chằm chằm Tần Lam Nguyệt quá lâu.
Mặt y khẽ ửng đỏ, vội vàng quay sang một bên, ném chiếc khăn tay lên: “Ăn không nói, chú ý lễ nghỉ.” “Đây cũng không phải là Cát Tường Nhật. Tần Lam Nguyệt lẩm bẩm một tiếng. Nàng nhìn Đông Phương Lý mỗi lần ăn chỉ gắp một ít, sau khi cho vào miệng, phong thái cực kỳ thanh nhã. Đông Phương Giác cũng như vậy. Hai vị hoàng tử tao nhã như này, nàng cũng ngại ăn quá nhanh, cái miệng nhỏ chầm chậm nuốt. Chưa tới mười lăm phút, Đông Phương Lý và Đông Phương Giác gần như cùng lúc bỏ đũa xuống. Lập tức có người đến thanh toán. Tần Lam Nguyệt nhìn Đông Phương Lý và Đông Phương Giác đã súc miệng rửa tay, hai bên thái dương giật giật mấy lần: “Cả một bàn thức ăn như vậy, hai người mới ăn được vài miếng đã muốn thôi rồi sao?” Giờ nàng mới bắt đầu. “Quá tam ba bận.” Đông Phương Lý lạnh lùng nói: “Huống chi là buổi tối, no bụng năm sáu phần là đủ rồi. “Thỉnh thoảng phóng túng một lần cũng không sao. Tần Lam Nguyệt lẩm bẩm nói, trơ mắt nhìn thức ăn bị mang xuống, đau lòng đến không chịu nổi. Phung phí của trời không nói, quan trọng là nàng ăn chưa no.
Đông Phương Lý nhìn vẻ mặt nàng oán hận trong lòng, cho người mang món điểm tâm lên. “Của người đấy.” Đông Phương Lý đẩy món điểm tâm tới trước mặt nàng. Tần Lam Nguyệt nhíu mày: “Ta có thể ăn tùy ý sao?” Đông Phương Lý cũng không để ý tới nàng, quay sang nói với Đông Phương Giác: “Nhị ca, buổi tối huynh tới tìm đệ là vì có tin tức về chuyện của Lão Thập rồi sao?” Đông Phương Giác nhìn Tần Lam Nguyệt một chút. “Cứ nói đừng ngại.” Đông Phương Lý nói. Đông Phương Giác trầm mặc một hồi, ngón tay chỉ vào tay vịn của xe lăn, trầm giọng nói: “Bên huynh có một chút manh mối về Cát Tường Nhật và người ra tay với Anh nhi “Hả?” Sắc mặt của Đông Phương Lý trở nên nghiêm túc: “Ai?” “Vô cùng có khả năng là Lão Lục” Đông Phương Giác nói. Tần Lam Nguyệt đang ăn điểm tâm, nghe được Đông Phương Giác đang nói tới Lão Thập, nàng nghẹn họng một chút, uống hai ngụm trà mới nuốt vào được, vềnh tại lên nghe cẩn thận. “Lại là y?” Đông Phương Lý cau mày: “Nếu như là y, thì tin tức chúng ta điều tra khoảng thời gian trước đều mẫu thuẫn với nhau, lại phải bắt đầu lại từ đầu sao?” “Cũng không phải.” Đông Phương Giác nói: “Lão Thất, huynh cho rằng đệ trúng độc, Lão Thập và Nguyệt Lộ bị hại, ba chuyện này là do ba người gây nên, có lẽ là ném đấu giấu tay. Đông Phương Lý kích động nói: “Ý của huynh là…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]