Tần Lam Nguyệt chỉ trời chỉ đất: “Đương nhiên, trời đất làm chứng, biết sai liền sửa, không gì tốt hơn.
Đông Phương Lý cười lạnh nhìn nàng: “Biết sai có thể sửa?”
“Nếu lòng ta hổ thẹn, cả ngày cả đêm sẽ ăn không ngon, ngủ không yên, tâm sự nặng nề khó mà sống qua ngày, nhất định phải nói ra.” Giọng Tần Lam Nguyệt trở nên nghiêm túc: “Ta thà rằng làm tiểu nhân với thủ đoạn độc ác, cũng không muốn trở thành một nữ tử giả tạo.”
Đông Phương Lý sải bước đi về phía trước: “Theo ta đi đến một nơi.
“Ngươi muốn giết người diệt khẩu?”
Đông Phương Lý nhìn nàng như một kẻ ngốc, khuôn mặt lạnh lùng bước ra ngoài.
Tần Lam Nguyệt vẫn chưa hạ sốt.
Bước ra từ căn phòng ấm áp bên ngoài là gió lạnh, rùng mình vì lạnh, vội thắt chặt áo choàng lớn.
Đông Phương Lý lên xe ngựa. Nàng cũng đạp ghế đẩu đi lên.
Vị trí xe ngựa khá cao, nàng mặc dày nên đi lại bất tiện, bị gió lạnh thổi vào liền choáng váng, dưới chân đạp lên không trung, hướng thẳng về phía mông ngựa.
“Khẩu vị của Vương Phi mặn thật.” Đông Phương Lý đỡ nàng, y cười chế nhạo nàng: “Ngay cả ngựa cũng không tha.”
Tần Lam Nguyệt vẫn chưa hết sợ hãi. Ban nãy gần như đâm đầu vào con ngựa, bất nhã như vậy thật xấu hổ, nghe được lời của Đông Phương Lý nói nên thẹn quá hoá giận.
“Ta không những không tha cho con ngựa, ta còn không tha cho ngươi.” Nàng bổ nhào về phía Đông Phương Lý.
Tần Lam Nguyệt vốn tưởng sẽ bổ nhào vào không trung.
Dù sao,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-qua-kieu-mi/1174574/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.