Lại giống như mấy lần trước, bởi vì Tô Điểm Tình mà cái tên hèn hạ đó hành hạ nàng sao? “Đông Phương Lý, có phải ngươi giống như công chúa Mục Dã đó, trong não chỉ trang bị một bao cỏ? Tay phải của người còn chưa khỏi hẳn, lại còn nóng lòng muốn phế bỏ cả tay trái sao?” Giọng nói của Tần Lam Nguyệt xen lẫn tức giận: “Ta cảnh cáo ngươi, ngươi mà còn dám nhéo ta, ta sẽ lập tức phế bỏ tay trái của ngươi.” “Cho dù ngươi có bóp chết ta, ta cũng không có thuốc giải. Tình Nhi của ngươi cũng sẽ không chết dễ dàng đâu.” Cuối cùng thì tay của Đông Phương Lý vẫn phải hạ xuống. Ngón tay mảnh khảnh của y hạ xuống dưới cổ nàng, nhặt mảnh bạch ngọc mà nàng đang đeo: “Tại sao miếng ngọc của Tình Nhi lại ở trên người ngươi?” Ngón tay y lạnh lẽo, khi chạm vào miếng ngọc bích đó, у y cũng chạm vào làn da của nàng. Tần Lam Nguyệt rùng mình một cái. “Đông Phương Anh tặng nó cho ta. Nàng giật miếng ngọc lại, tránh xa y: “Có liên quan gì tới người không?” “Trả lại đi.” Đông Phương Lý trầm giọng nói: “Sau này đừng tùy tiện lấy đồ của đàn ông” Tần Lam Nguyệt nghe vậy tức giận: “Đông Phương Anh vẫn còn là đứa bé, Đông Phương Lý, ngươi có cần phải hẹp hòi như vậy không?” “Hẹp hòi?” Đông Phương Lý cười lạnh nhạt: “Ngươi có biết đây là cái gì không? “Đây là món quà tạ lễ của một đứa bé, ta chỉ là tạm thời giúp y giữ nó, đợi đến khi y lớn lên, ta sẽ tự nhiên trả lại cho y, không cần người phải bận tâm” Tần Lam Nguyệt giấu diếm miếng ngọc bội.
“Cái miếng ngọc Long Phượng này là do hoàng đế khai quốc tặng cho ông ngoại của Tình Nhi”. Đông Phương Lý nói: “Nếu hai miếng ngọc Long và Phượng này kết hợp với nhau, thì còn dùng tốt hơn kim bài miễn tử của ngươi.” Tần Lam Nguyệt sửng sốt trong chốc lát. Nàng đã từng nghe Đông Phương Anh nói qua, miếng ngọc bội này là do mẫu phi để lại cho y, bảo y giữ lại cho người quan trọng. Nàng chỉ coi nó như một vật gia truyền của gia đình, nhưng nàng không ngờ nó lại quý giá đến như vậy. “Tìm cơ hội đem trả lại cho Anh Nhi đi, đây mới là thứ ngươi nên cầm.” Giọng Đông Phương Lý lạnh như băng, từ trong tay áo, y lấy ra một cái kim bài: “Đây mới là của ngươi.” Tần Lam Nguyệt nhìn vào cái miếng kim bài mà Đông Phương Lý đã lấy ra, trên kim bài có viết một chữ miền rất lớn. “Kim bài miễn tử? Của ta?” Nàng nhìn vào miếng kim bài lấp lánh lấp lánh sáng mù mắt, có chút không dám tin. Hoàng đế thật sự ban cho nàng một miếng kim bài miền tử sao? Thời điểm mà nàng muốn nhận lấy, Đông Phương Lý đã kéo tay nàng lại: “Mau chóng lấy thuốc giải ra đổi.” “Dựa vào cái gì?” Tần Lam Nguyệt nghe thấy thuốc giải đã tức giận đến sôi máu: “Kim bài miễn tử là phụ hoàng đưa cho ta, vốn dĩ là món đồ của ta, dựa vào đâu mà ta lại phải đối với ngươi?” Đông Phương Lý không nói gì. Tần Lam Nguyệt nhìn bộ dạng dửng dưng không tiến bộ của y, cơn thịnh nộ trong lồng ngực càng lúc càng dồn lên.
Bị công chúa Mục Dã ức hiếp, bị Tô Điểm Tình hãm hại, bị những người trong viện đánh đến hơi thở thoi thóp, những việc này cứ đan xen vào nhau, cuối cùng, hoàn toàn bị thái độ của Đông Phương Lý làm cho tức giận, bùng cháy, cơn thịnh nộ bùng cháy của nàng thành một ngọn lửa cuồng nộ. “Đông Phương Lý, ngươi có biết rằng hôm nay ta suýt chút nữa bị Tô Điểm Tình của ngươi giết chết không? Ngươi có biết là, suýt chút nữa ta đã chết trong tay công chúa Mục Dã không?” “Bạch Mai suýt chút nữa bị đánh chết, Lục Bảo và Xích Tiễn cũng suýt bị giết. Đối với nơi cao cao tại thượng như hoàng gia mà nói, các ngươi có thể coi mạng sống như cỏ rác, có thể lòng gan dạ sắt vì lợi ích của bản thân.” “Nhưng ta thì không thể.” Nàng dùng hết sức hét rỗng lên. Những sự việc đã xảy ra sáng nay, mặc dù nàng toàn thắng kết thúc mọi việc, nhưng nghĩ lại vẫn có một chút sợ. Nếu như không phải nàng đúng lúc nghiên cứu chế tạo ra cái loại thuốc bột này. Nếu như không có Bạch Mai liều mạng chân cho nàng một đao, nếu không phải do nàng may mắn thì bây giờ nàng và những nha hoàn khuê phòng trong U Lan Các đều đã biến thành xác chết. “Đông Phương Lý, trong mắt của người chỉ có mạng Tôi Điểm Tình là sinh mạng sao?” Lời nói của Tần Lam Nguyệt khi đó có chút kích động, giọng nói cũng có chút thay đổi: “Chỉ cho phép nàng ta được hãm hại bọn ta, còn bọn ta không được đánh trả lại?” “Lúc ở trong cái đình cũng vậy, lúc ở trong ngự đường đình cũng như vậy, bây giờ cũng lại như vậy.” “Ngươi muốn bảo vệ Tô Điểm Tình của ngươi, không quan tâm là nàng ấy làm gì đúng hay sai, người đều sẽ bảo vệ. Ngươi là nô lệ của nàng ấy, ta có thể hiểu cho ngươi.” “Nhưng ta là ta, đừng áp đặt suy nghĩ của người lên người của ta. Ta không phải là mẹ của ngươi, càng không phải là mẹ của Tô Điểm Tình, tại sao ta phải chiều theo hai người?” “Ta là một người có tâm địa độc ác. Ta thích nhìn Tôn Điểm Tình đau khổ, bộ dạng buồn rầu của ngươi đấy. Đông Phương Lý, nếu như người muốn ra tay với ta, cứ việc ra tay” “Dù ta có chết đi nữa, ta cũng sẽ không giao thuốc giải ra đâu”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]