Hắn nhìn dáng vẻ sắc mặt của Lục Bảo trắng bợt, do dự hồi lâu: “Nương nương, từ bỏ đi.”
Đã không còn hơi thở rồi, làm sao có thể cứu sống?
Lục Bảo và Xích Tiễn đã chết rồi. “Tiếp tục đi.” Tần Lam Nguyệt gào lên: được, các nàng sẽ không có chuyện gì.” hông thể “Chưa đến cuối cùng đừng bỏ cuộc”
“Đỗ Khứ, cầu xin ngươi.”
Đỗ Khứ nhìn dáng vẻ nước mắt đẫm lệ của nàng, rũ mắt xuống, thở dài, tiếp tục hồi sức tim phổi cho Lục Bảo. Lực đạo của hắn tương đối lớn, lại có nội lực. Sau khi đã ấn một lúc lâu, cuối cùng trong miệng của Lục Bảo cũng phun ra ít nước.
Ngay sau đó, một cơn họ truyền đến. “Nương nương, thở rồi.” Đỗ Khứ không dám tin, kinh ngạc hồ lên: “Lục Bảo bên này có động tĩnh rồi.”
Hắn nói rồi lại vừa tiếp tục ấn xuống, hít vào một hơi, áp xuống cánh môi của Lục Bảo,
Sau khi Lục Bảo hô hấp lại được, ý thức cũng phục hồi tỉnh táo.
Lúc nàng ấy mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt to lớn của Đỗ Khứ.
Ngay sau đó, có đôi môi đáp xuống.
Sau khi Đỗ Khứ thổi cho nàng ấy một hơi, lại ấn xuống ngực của nàng.
Qua một hồi Lục Bảo mới kịp phản ứng lại. Nam nhân này không chỉ ấn nàng mà còn hôn nàng? “Bốp!”
Đỗ Khứ nhận một cái tát.
Lực đánh của Lục Bảo không đủ, cái tát đó cũng yếu
Đôi mắt nàng ngập nước, mặt cũng đỏ bừng.
Đỗ Khứ cũng nhận thức được vấn đề, vội vàng buông nàng ra, quay người đi, giọng nói oan uổng: “Vậy, vậy thì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-qua-kieu-mi/1174556/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.