Tâm trạng Tần Lam Nguyệt rất không tốt. 
Nàng ngồi trên giường và nhìn chằm chằm vào gian phòng trống rỗng. 
Trong gian phòng chỉ có một mình nàng, chỉ có thể nghe thấy nhịp tim và hơi thở của chính mình. Yên tĩnh đến khiến người ta phát sợ. 
Bị nhốt trong một nơi tối tăm không ảnh mặt trời, không có thức ăn, nước uống và không khí trong lành như thế này, dù nàng có chết ở đây cũng không ai phát hiện. 
Chẳng lẽ là Đông Phương Lý ghét nàng quá phiền phức, quả chướng mắt nên muốn vây chết nàng ở đây? 
Khi ý nghĩ này hiện ra, Tần Lam Nguyệt đột nhiên cảm thấy thân thể lạnh như băng, trong đầu hiện lên một loạt suy nghĩ lung tung, bộ phim kinh dị mật thất mà nàng từng xem lóe lên trước mắt như đèn lồng xoay tròn. 
Càng nghĩ đến càng thấy sợ. 
Nàng chợt đứng dậy, không thể ở đây chờ chết, phải tìm cách rời khỏi nơi quỷ quái này. 
Sau khi rời khỏi mật thất nàng nhất định phải ngửa bài với Đông Phương Lý. Nàng đã trả lại y một mạng, cũng coi như đã trả xong món nợ chủ nhân trước thiếu nợ y. 
Nàng muốn hòa lỵ, nàng muốn tránh xa thị phi. 
Tần Lam Nguyệt trầm tư suy nghĩ, kiểm tra Noãn Các hồi lâu vẫn không tìm thấy cơ quan mở. 
Bốn phía đều là đá, ngay cả phương hướng Đông Phương Lý và Đỗ Khứ rời đi vừa rồi cũng chỉ có đá, không có cửa. Cơ quan trong mật thất này khó tìm hơn trong tưởng tượng. 
Vách tường cứng chắc, với sức của nàng, khả năng mở ra là bằng không. 
Sắc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-qua-kieu-mi/1174529/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.