Ý thức của Đông Phương Lý đã trở nên mơ hồ, trong lúc mơ mơ màng màng hắn cảm nhận được có thứ chất lỏng ẩm ẩm đang chảy xuống mặt mình.
Ngay sau đó hắn cảm thấy có một cảm xúc ấm áp dần tiến đến. Cảm xúc này và nụ hôn hời hợt lúc trước cực kỳ giống nhau, nó mang theo vị ngọt nhàn nhạt tràn đầy trong khoang họng, tựa cánh đồng hoa đua nhau nở rộ vào ngày xuân, như một đóa hoa hồng tuyệt mỹ.
Ấm áp, dịu dàng và thơm mát. Trong lòng dường như có thứ gì đó đang dần mở ra.
Tận sâu trong đáy lòng đã đóng băng lạnh lẽo của hắn thoảng chốc như được chiếu rọi bởi ánh nắng mặt trời, xua tan đi tầng tầng lớp lớp sương mù để những chồi non cằn cỗi trồi lên từ mảnh đất khô héo lạnh giá, chồi non cứ tiếp tục sinh trưởng không ngừng đến cuối cùng nó đã nở ra một đóa hoa tuyệt đẹp.
Nơi trống trải dường như đã được lấp đầy bằng những điều tốt đẹp, cảm giác đau đớn cũng mất đi rất nhiều.
Được voi đòi tiên, hắn không nhịn được mà muốn nhiều hơn nữa.
Tần Lam Nguyệt vốn định lấy nhu thắng cương, nàng muốn dùng cách này để hắn phải há miệng ra, lúc đó nàng sẽ nhân cơ hội để nhét khăn tay vào. Nhưng nàng không ngờ Đông Phương Lý lại như phát điện, hắn giam nàng lại rồi không ngừng tàn phá bừa bãi.
Tần Lam Nguyệt thật sự không thể thoát được.
May là tình trạng của Đông Phương Lý đã ổn định hơn không ít nên nàng cũng không giãy giụa nữa, sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-qua-kieu-mi/1174521/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.