“Lục đại nhân, Vương Gia thế nào rồi?” Đỗ Khứ hỏi. “Vương Gia đã ngủ say rồi.” Lục Tu gói ghém đồ dùng và cất cẩn thận: “Ta đã bỏ bột rồi nhưng cũng cần phải nghỉ ngơi điều dưỡng, một tháng sau tháo bột và luyện tập thì có thể hồi phục lại như ban đầu.
Đỗ Khứ sững sờ: “Vương phi không nói bừa sao?”
Mắt Lục Tu lim dim, khóe miệng mấp máy nghiền ngầm: “Nàng ấy được xem là người thông minh. Đỗ Khứ, chuyện hôm nay tuyệt đối không được nói cho người ngoài biết, tiện thể hãy truyền ra ngoài chuyện Vương Gia bị cắt đứt gân tay”
Đỗ Khứ với ánh mắt nghiêm nghị: “Cho dù không truyền ra ngoài thì sợ người có tâm cũng truyền đi khắp nơi. “Như vậy cũng tốt" Lục Tu chắp tay sau lưng: “Đêm nay ta ra ngoài thành một chuyến, ngươi hãy chăm sóc chu đáo cho Vương Gia! “Ngài muốn rời khỏi kinh thành?” “Ừm!” Lục Tu nói: “Ta đến chỗ sư huynh lấy một vị thuốc, nếu lấy được thành công thì xác suất hồi phục của Vương Gia càng cao, có lẽ khoảng ba ngày sau ta mới về. Nếu thời gian này Vương Gia có vấn đề gì thì hãy đến tìm Vương phi.
Đỗ Khứ có chút không cam lòng.
Hắn thực sự không muốn tiếp xúc với nàng. Sao nàng có thể chữa được cho Vương Gia?
Nàng không hại Vương Gia thì đã may mắn lắm rồi.
Lục Tu nhìn thấu những suy nghĩ của hắn, y vỗ vai hắn: “Hãy tin ta, người này chắc chắn có thể xử lý tốt. Chuyện Vương Gia bị đứt gân tay tốt nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-qua-kieu-mi/1174455/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.