Chương 1901
Tiếng vó ngựa nhẫm xuống, tiếng trục bánh xe lăn, vốn không phải là lớn, nhưng trong đêm khuya yên lặng thế này, lại có vẻ hơi chói tai, chí ít thì Phượng Khương Trần ngồi trong kiệu nghe thấy âm thanh này thì cảm thấy rất bực bội, trong lòng càng lo lắng hơn.
Ở trong Huyết Y Vệ đã ba ngày, không biết Tư Hành ra sao rồi, nếu Huyết Y Vệ dùng cực hình với Tư Hành, cho dù Tư Hành còn sống thì cũng thành tàn phế.
Cực hình của Huyết Y Vệ hoàn toàn là dùng để hành hạ đến chết, cho dù chưa bị dùng cực hình, Phượng Khương Trần cũng biết những hình pháp đó khi dùng lên trên người thì sẽ như thế nào.
Đồng Giác và Đồng Dao không dám nói gì, cẩn thận mà ngồi quỳ ở một bên, Phượng Khương Trần không phải là người thích giận chó đánh mèo, thấy dáng vẻ cẩn thận Đồng Giác và Đồng Dao, nàng thở dài, nhắm mắt lại để họ không nhìn thấy sự bực bội và bất an ở trong mắt nàng.
Người đánh xe giống như là biết chủ nhân đang vội, đánh xe nhanh hơn ngày thường rất nhiều, hơn nữa trên đường không ai, xe ngựa ngênh ngang đi suốt cả đường, đưa Phượng Khương Trần đến đại lao của Huyết Y Vệ sớm hơn một khắc so với thường ngày.
Đại lao của Huyết Y Vệ, Phượng Khương Trần cũng không xa lạ gì, nhảy từ trên xe ngựa xuống, Phượng Khương Trần không để Đồng Dao và Đồng Giác đi theo, một thân một mình đi vào đại lao âm u tanh mùi máu tươi kia.
“Đại lao Huyết Y Vệ, người không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/613787/chuong-1900.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.