Chương trước
Chương sau
Chương 1876
Tên khốn!
Cửu Hoàng thúc biết đây là uy hiếp của đối phương, nếu hắn cầm súng trên mặt đất, như vậy thì trước tiên đối phương sẽ lấy mạng Phượng Khương Trần.
Hắn biết đối phương làm được, nên hắn lui!
Cửu Hoàng thúc buông súng trong tay ra, lùi về sau một bước. Ảnh Tử Thành nhặt súng lên, còn làm trò trước mặt Cửu Hoàng thúc, kiêu ngạo dạo một vòng, kết quả suy nghĩ nửa ngày cũng không biết thứ này dùng như thế nào.
Lúc này Phượng Khương Trần sắp trợn trắng mắt rồi, nàng hoàn toàn không còn sức để quan tâm làm sao Ảnh Tử Thành lấy được súng nữa.
Ảnh Tử Thành hý hoáy một hồi, nhiều lần còn chĩa họng súng tối om vào mình. Ánh mắt Cửu Hoàng thúc đầy lạnh lẽo, tuy rằng hy vọng đối phương có thể bắn bản thân bị thương, nhưng Cửu Hoàng thúc sẽ không đem tất cả hy vọng đặt vào chuyện cực kỳ không có khả năng này.
Cửu Hoàng thúc như cũ đang đợi, chờ cơ hội cứu Phượng Khương Trần. Tình trạng hiện tại của Phượng Khương Trần, chống đỡ không đến một nén hương. Nếu không phải hắn dùng Tây Lăng uy hiếp đối phương, thì Ảnh Tử Thành càng không giơ cao đánh kẽ với Phượng Khương Trần.
Tuy rằng Ảnh Tử Thành không phải cao thủ chuyên sử dụng cơ quan, nhưng là người nhiều năm chìm đắm trong giết chóc, vậy mà ông ta thật sự bắn một phát súng.
Bằng… Viên đạn bắn ra, trúng ngay thảm cỏ dưới chân Cửu Hoàng thúc, khiến thảm cỏ bị xốc lên một tầng, mùi khói thuốc súng lan tỏa khắp nơi. Ánh mắt Ảnh Tử Thành sáng lên: “Khó trách có thể làm đồ nhi của ta bị thương, quả thực là đồ tốt.”
Thấy thứ tốt đương nhiên sẽ muốn giữ lại cho mình, Ảnh Tử Thành nhắm ngay Cửu Hoàng thúc. Lại dùng sức ấn một hồi, nhưng cả buổi cũng không bắn ra một viên đạn.
Ảnh Tử Thành hiểu được, thứ này chắc chắn không đơn giản. Trong thời ngắn ông ta cũng không có thời gian đùa nghịch. Ảnh Tử Thành không hỏi xin ý kiến của Cửu Hoàng thúc và Phượng Khương Trần mà bỏ súng vào lòng mình.
Nhưng thật ra Phượng Khương Trần muốn khiển trách một phen, nhưng lúc này bản thân nàng còn khó bảo toàn, nào còn rảnh mà đi quan tâm cây súng rách kia. Dù sao đối phương cũng không có đạn, dùng hết đạn bên trong băng đạn, thì có nằm trong tay của người khác cũng chỉ một phế phẩm đẹp mắt mà thôi.
Lúc trước Lam Cửu Khánh lấy súng của nàng đi, nghiên cứu cả buổi cuối cùng không phải cũng ngoan ngoãn đưa trở về sao. Bằng kỹ thuật luyện thép và chế tạo bây giờ, tuyệt đối không thể tạo ra được.
Khi Ảnh Tử Thành đùa nghịch súng thì thoáng thả lỏng khống chế Phượng Khương Trần. Phượng Khương Trần tham lam hít thở, đợi cho đầu óc thanh tỉnh thì bắt đầu bày mưu phản kích thế nào. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Nàng đã rơi vào tay của đối phương, nếu chỉ một mặt chờ Cửu Hoàng thúc tới cứu thì đó chỉ có một con đường chết. Nàng tuyệt đối không thể ngồi chờ chết, đôi mắt trắng dã cuối cùng cũng có một tia sáng, Phượng Khương Trần gian nan giơ tay sờ đai lưng.
Ở chỗ này này nàng có đặt hai ống thuốc mê mạnh, chỉ cần có thể lấy ra thì nàng sẽ có phần thắng.
Nhưng mà không biết rốt cuộc Ảnh Tử Thành làm sao, rõ ràng chỉ bóp cổ nàng lại có thể khiến cả người không còn chút sức lực. Trên tay giống như nặng ngàn cân, di chuyển một chút lên trên cũng vô cùng phí sức. Phượng Khương Trần tự nói với mình không cần gấp gáp, càng không được kích động, không thể để Ảnh Tử Thành phát hiện ra động tĩnh của nàng.
Tuy rằng Cửu Hoàng thúc nhìn chằm chằm Ảnh Tử Thành, nhưng cũng không lơ là chú ý đối với Phượng Khương Trần. Thấy động tác của nàng, Cửu Hoàng thúc tức khắc phối hợp theo, mở miệng nói điều kiện với Ảnh Tử Thành, mượn cơ hội này để dời đi lực chú ý của Ảnh Tử Thành.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.