Chương trước
Chương sau
Chương 1866
Phượng Khương Trần càng nghĩ càng tủi thân, nàng kéo chăn ra cuộn cả người trong chăn thành một khối, đây là biểu hiện điển hình của sự bất an.
Tay Cửu Hoàng thúc cứng đờ khi cởi y phục ra, hắn không hiểu Phượng Khương Trần bị làm sao, lẽ nào là vì chuyện của Tả Ngạn mà bực dọc?
Đoán chừng là vậy, Cửu Hoàng thúc gật gật đầu tỏ vẻ hiểu, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra, cởi bỏ áo ngoài và áo trong, lau tay rồi đi về phía giường.
Phượng Khương Trần cuộn toàn bộ chăn quanh người, rõ ràng là không để cho Cửu Hoàng ngủ. Cửu Hoàng thúc khẽ cau mày. Hắn thực sự không hiểu Phượng Khương Trần tức giận vì điều gì, khổ thân hắn còn đặc biệt tắm trước khi bước vào.
Phượng Khương Trần rõ ràng là không vui, Cửu Hoàng do dự một lúc nhưng vẫn không tiến tới để hỏi, mùi phấn son trên người quả thực có chút nồng nặc, bản thân hắn cũng không thích, chắc hẳn Phượng Khương Trần cũng sẽ không thích. Hắn vẫn phải đợi mùi hương giảm bớt rồi mới đi ngủ.
Thế là Cửu Hoàng thúc cứ như vậy đứng bên mép giường, không nhúc nhích.
Một người to lớn như vậy ở đó, cho dù Phượng Khương Trần không ngừng tự thôi miên bản thân mau đi ngủ mau đi ngủ, cừu cũng đếm đến một nghìn lẻ một con nhưng vẫn không ngủ được.
Nhưng cho dù là như vậy, Phượng Khương Trần cũng ra lệnh cho bản thân không được phép nhúc nhích, càng không được phép quay đầu lại. Lần này Cửu Hoàng thúc cần phải chủ động nói rõ mọi chuyện, nếu không trong lòng nàng sẽ vướng mắc.
Cửu Hoàng thúc không thích tiếp xúc với nữ tử, nhưng không phải cũng đã động vào nàng, có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai, ai biết được mùi phấn son trên cơ thể này từ đâu ra…
Phượng Khương Trần cần giải thích nhưng Cửu Hoàng thúc không chịu giải thích, hai người cứ như vậy cứng nhắc cả đêm. Phượng Khương Trần nằm trên giường cả đêm không ngủ, Cửu Hoàng thúc cũng đứng bên giường và thức trắng cả đêm. Sáng hôm sau, sắc mặt hai người đều không tốt lắm.
“Hừ…”
Khi Phượng Khương Trần thức dậy đi ngang qua bên người Cửu Hoàng thúc, nàng quay mặt chỗ khác không nể mặt chút nào, cũng không thèm để ý đến khuôn mặt khó coi biết bao nhiêu của Cửu Hoàng thúc, trực tiếp rửa mặt chải đầu rồi đi dùng bữa sáng.
Cửu Hoàng thúc ngửi qua mùi trên người mình, đã nhạt đến gần như không còn, hắn chỉnh lại y phục rồi đi dùng bữa sáng với Phượng Khương Trần.
Phượng Khương Trần nhìn Cửu Hoàng thúc hoàn toàn không có chột dạ sau khi làm ra chuyện sai trái thì nhíu mày và quyết định hỏi. Tối hôm qua bởi vì chuyện của Tả Ngạn áp lực quá lớn và môi trường xa lạ, khó tránh khỏi có chút cứng ngắc, không đủ lý trí.
Dùng bữa sáng xong, Phượng Khương Trần hắng giọng, giả bộ thờ ơ: “Khụ khụ, tối hôm qua là chuyện gì vậy?”
“Đến thuyền hoa gặp một người.” Thấy Phượng Khương Trần lại nhắc tới chuyện tối hôm qua, Cửu Hoàng thúc không nóng nảy mà lặp lại.
“Không phải ngài dị ứng với mùi hương sao? Sao hôm qua cả người đều là mùi hương lạ, cũng không thấy ngài có biểu hiện dị ứng nào?” Phượng Khương Trần đột nhiên phát hiện Cửu Hoàng thúc có lẽ còn không biết nàng tức giận vì điều gì.
Nàng có một cảm giác thất vọng sâu sắc.
Nam nhân này, lúc cần thông minh thì lại đần độn, lúc không cần thông minh lại tinh ranh quỷ quyệt.
Cửu Hoàng thúc có thể tức giận vì nàng và Vương Cẩm Lăng quá thân thiết, nhưng chưa từng nghĩ rằng nàng cũng sẽ tức giận khi hắn và nữ tử khác quá gần gũi.
Tô Quán, Sở Trường Hoa, hết người này đến người nọ, tuy rằng Cửu Hoàng thúc không có tiếp xúc qua lại với bọn họ quá nhiều, nhưng… hai nữ nhân này đều nhìn chằm chằm như hổ đói đến vị trí Cửu Vương phi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.