Chương trước
Chương sau
Chương 1792
“Được rồi, nhưng mà…’’ Phượng Khương Trần đương nhiên hiểu rõ đạo lý biết mình biết người, nếu để nàng chỉ huy đội xanh, nàng chắc chắn sẽ có thể vượt qua con đường này với ít tổn thất nhất, nhưng… Cách này, ai hỏi nàng cũng sẽ không nói, chỉ khi chỉ huy chiến dịch, nàng nhất định sẽ dùng đến.
Trong mắt nàng, tập trận cũng là một cuộc chiến tranh, mà đã là chiến tranh thì phải nghiêm túc và có trách nhiệm với những cấp dưới của mình.
Phượng Khương Trần nhìn về phía các trưởng bối của Huyền Tiêu cung, những người đó hoàn toàn không thèm để ý đến nàng, Phượng Khương Trần đành phải nói thẳng: “Ta vẫn còn nhỏ tuổi, kinh nghiệm và hiểu biết đều không bằng các vị đây, hay là để các ngài ấy lên chủ huy đi.’’
Phượng Khương Trần cung kính dâng cờ đỏ lên.
Mặc kệ thân hay không thận, xét về vai vế đều không đến lượt một người ngoài như nàng khoa tay múa chân ở trong Huyền Tiêu cung này.
Lần này Huyên Minh Kỳ cũng không nói nhiều, nếu muốn nhận được sự tán thành của những bậc tiền bối đi trước này, Phượng Khương Trần phải dựa vào chính năng lực của mình, cho dù có hắn ra mặt chống lưng cho nàng đi chăng nữa thì những người này cũng sẽ không tâm phục khẩu phục.
Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng vẫn luôn theo dõi động tĩnh ở bên này nhưng không nói gì, bọn họ tin rằng Phượng Khương Trần sẽ nhận được quyền chỉ huy của Huyền Tiêu cung, hai người đang rất mong chờ nhưng cơ quan bí mật và cạm bẫy kia sẽ phát huy sức mạnh khủng khiếp như thế nào dưới tay của Phượng Khương Trần.
Lúc đầu, các bậc trưởng bối cũng không đồng ý với quyết định của Huyền Minh Kỳ, giao quyền chỉ huy Huyền Tiêu cung cho một người ngoài, đây là đạo lý gì vậy?
Nhưng nhìn dáng vẻ này của Phượng Khương Trần, bọn họ không thể không đồng ý với nhận định của Huyên Minh Kỳ trước đó: “Phượng Khương Trần là một người nghiêm túc, chỉ cần nàng chấp nhận, nàng sẽ chịu trách nhiệm với Huyền Tiêu cung và sẽ chịu trách nhiệm với trận chiến này.’’
Cho dù không đồng ý, một số trưởng lão cũng phải nói rằng dưới sự cải tạo của Phượng Khương Trần, lực sát thương của những cơ quan bí mật và cạm bẫy kia đã tăng hơn hai mươi phần trăm, Phượng Khương Trần thực sự không mưu lợi cá nhân, cho nên…
“Nếu cung chủ đã nói để ngươi chỉ huy thì ngươi cứ chỉ huy đi, sao vậy? Ngươi còn muốn mấy lão già chúng ta giúp đỡ ngươi sao? Tuổi còn nhỏ mà sao chẳng biết kính trọng người già chút nào vậy? Ngươi nói như thế là vì muốn để mấy lão già chúng ta đảm nhận, ngươi còn ngại chúng ta chưa mệt đến chết sao?’’ Một ông lão có bộ râu trắng tinh, là người có tư cách nhất trong số các bậc trưởng bối trừng mắt mắng Phượng Khương Trần, nhưng ý của những lời này chính là đồng ý để Phượng Khương Trần chỉ huy chiến dịch này.
Mặc dù lời nói hơi khắc nghiệt nhưng Phượng Khương Trần cũng sớm thành thói quen, trên môi nở nụ cười vui vẻ, lập tức nắm chặt lá cờ đỏ trong tay, Phượng Khương Trần nghiêm túc đứng dậy, hành lễ theo kiểu quân đội với các bậc trưởng lão: “Ta nhất định sẽ không khiến các ngài thất vọng.’’
Ngắn gọn mạnh mẽ, cung kính nhưng không hèn mọn, kiểu chào quân đội này khiến những người có mặt ở đây phải sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần mới cảm thấy cách chào này của Phượng Khương Trần thực sự rất ngầu.
Đúng thế, rất ngầu, hoàn toàn không có sự nũng nịu yếu ớt của một tiểu cô nương, phong thái anh hùng hiên ngang khiến người ta liên tưởng đến những chiến sĩ trên sa trường.
Cửu hoàng thúc khẽ nhếch môi, trên mặt tràn ngập ý cười.
Quả nhiên, nhưng mưu mô và lừa gạt lẫn nhau trong hoàng thành không thể làm nổi bật phượng diện tốt đẹp nhất của Phượng Khương Trần ra ngoài, đồng thời cũng không cho cơ hội để nàng bộc lộ trọn vẹn tài năng của bản thân.
“Phượng Khương Trần như thế thực sự rất chói mắt, thật muốn giấu nàng đi, để tránh nàng bị người ngoài nhìn thấy.’’ Ngay cả các vị trưởng lão của Huyền Tiêu cung cũng bị thuyết phục dưới tài năng của Phượng Khương Trần, Vương Cẩm Lăng tỏ vẻ áp lực thật lớn.
Vương gia cũng có không ít những người am hiểu cơ quan bí mật và cạm bẫy, Vương Cẩm Lăng hiểu rõ tính cách của mấy người này như thế nào, đá số họ đều không hùa theo thế tục, nếu ngươi không có tài năng thực thụ, cho dù là Hoàng thượng, bọn họ cũng sẽ không nể mặt mũi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.