Chương trước
Chương sau
Chương 1656
Như đã sắp đặt từ trước, khi Hoàng thượng quỳ rạp trên đất, bi tráng cầu trời khoan dung vạn dân, thỉnh cầu trời cao buông tha cho dân chúng vô tội, tuyết…
Ngừng rơi!
Ngay khi Hoàng thượng vừa nói xong chữ cuối cùng, khi… Không có gì báo hiệu, nhưng những hoa tuyết đang lơ lửng trên trời đột nhiên biến mất, bầu trời cũng dần trở nên quang đãng.
Kỳ tích!
Tất cả mọi người đều sửng sờ, ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, thật sự giống như đang mơ, hình ảnh trước mắt đột nhiên chạy vòng rồi từ trạng thái động thành tĩnh, tuyết ngừng rơi rồi, ngay lúc Hoàng thượng vừa dứt câu, hoa tuyết đang lơ lửng trên trời lập tức ngừng lại.
Trời ạ, đây là thật sao?
Văn võ bá quan và cả cấm quân trên ngàn người, nhưng lúc này lại lạnh ngắt như tờ, yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe từng nhịp thở, như thể bọn họ đã trúng ma chú, mọi người đều biến thành tượng đá, lúc này không ai nói chuyện hay cử động, bọn họ ngây ngốc tại chỗ, cố gắng tiêu hóa cảnh tượng vừa nhìn thấy.
Đương nhiên, bọn họ lúc này đều hóa đá cả rồi, căn bản không rảnh chú ý đến những thứ khác, huống chi chú ý tới sự dị thường của Cửu hoàng thúc.
Không ai để ý đến ánh mắt Cửu hoàng thúc lóe lên một cái vào khoảnh khắc tuyết ngừng rơi, sau đó liền khôi phục lại, ánh mắt trong veo, sâu thẳm…
Hóa ra, hóa ra đây là sự tự tin của Hoàng thượng.
Đôi lông mi dài khẽ chớp, nhẹ như chuồn chuồn đậu lá sen, khẽ run rẩy, Cửu hoàng thúc chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy hoa tuyết lơ lửng trên trời đột nhiên biến mất, Cửu hoàng thúc ngẩng đầu nhìn nơi ánh sáng đang dần hé, khóe môi lộ ra nụ cười như có như không.
Hậu nhân Phù thị, bản vương đã đánh giá thấp ngươi!
“Tuyết ngừng rơi rồi, tuyết ngừng rơi rồi, lòng thành của Hoàng thượng cảm động đến trời xanh, tuyết ngừng rơi rồi, ngừng rơi rồi!”
“Trời phù hộ Đông Lăng, trời ủng hộ ngô hoàng, tuyết ngừng rơi rồi, tuyết đã ngừng…”
Không biết là ai hô lên, ma chú cuối cùng bị đánh vỡ, mọi người theo đó dần hoàn hồn lại.
Bịch…
Văn võ bá quan và toàn bộ Cấm vệ quân đều quỳ xuống, Cửu hoàng thúc và Túc thân vương cũng không ngoại lệ, lúc này nếu làm khác người, sẽ trở thành mục tiêu, trở thành công địch*.
*Công địch: kẻ địch công khai.
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Lúc này, ngoại trừ câu này ra thì không còn câu nào khác có thể cơ ngợi sự vĩ đại của Hoàng thượng, giờ khắc này…
Trời cao đã ban cho Hoàng thượng sự ủng hộ lớn nhất.
Tuyết ngừng rơi!
Người vui mừng nhất chính là Hoàng thượng, trong nháy mắt, niềm vui mừng như biến thành sóng biển nhấn chìm cả ông ta, tuyết ngừng rơi rồi, khi ông ta đọc xong chữ cuối cùng của bài tế thì tuyết cũng ngừng rơi, kết quả tốt nhất là ông ta là hoàng đế đầu tiên cầu xin trời xanh, được trời xanh đáp lại.
Ha ha ha… Nếu như không phải còn một chút lý trí, Hoàng thượng nhất định sẽ đứng lên cười to ha hả, để mọi người thấy ông ta đắc ý cỡ nào.
Tuyết ngừng rơi vào giờ Tỵ canh ba, quả nhiên tuyết ngừng rồi, trẫm là thiên mệnh sở quy, trẫm là chân long thiên tử, ngay cả trời cao cũng phải nghe lời trẫm.
Lần này, trẫm muốn các ngươi nhìn thấy cái gì gọi là thanh lưu trực thần, còn có… có lá gan nói trẫm nữa không; trẫm muốn nhìn xem, ai trong thiên hạ này dám đối địch với trẫm, đối địch với trẫm chính là đối địch với trời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.