Chương trước
Chương sau
Chương 1652
*Quỷ áp giường: nôm na là ma đè hay là bóng đè.
Bộ y tế thông minh cho kết quả là không bình thường, phương pháp chữa trị tốt nhất là đợi nó tự khỏi, dù sao thì cũng không kiểm tra ra được chỗ nào bất thường, tùy tiện dùng thuốc chỉ hại chết người.
“Không giúp được gì? Ngươi là đại phu mà cũng không thể?” Nếu đã như vậy thì còn làm đại phu để làm gì, Tô Vân Thanh bắt đầu nghi ngờ tính chuyên nghiệp của Phượng Khương Trần.
“Đại phu không phải là vạn năng, rất nhiều việc đều nhờ vào ý chí của người bệnh, có một số bệnh không thể nào dùng thuốc được, ngươi có biết cái gì gọi là kỳ tích y học không?” Phượng Khương Trần không hề tức giận, ôn hòa giải thích.
Tô Vân Thanh lắc đầu, hắn thật sự không biết kỳ tích y học là gì, nếu tách riêng bốn chữ này ra thì còn hiểu, còn hợp lại một chỗ, Tô Vân Thanh không hiểu.
“Kỳ tích y học chính là khi đại phu phán đoán người bệnh đó không thể cứu chữa được hoặc là mãi mãi không có cách nào tỉnh lại, kết quả người bệnh khỏi và tỉnh lại. Đây không phải là công lao của đại phu mà là ý chí của người bệnh, người bệnh đã dùng ý chí kiên cường của mình để chiến thắng bệnh tật, ta tin Cửu Khánh cũng có thể làm được.” Dứt lời, Phượng Khương Trần phớt lờ Tô Vân Thanh , xoay người đi thu dọn hòm thuốc.
Trời sắp sáng, cơ thể Lam Cửu Khánh không có việc gì, nàng ở lại đây cũng vô dụng, chi bằng về nhà một chuyến.
“Vân Thanh, trời sắp sáng rồi, ngươi phái người đưa ta về trước, nếu trời sáng mà Cửu Khánh chưa tỉnh lại, ngươi phái người đến Phượng phủ đón ta.” Trời đã sáng, Phượng Khương Trần có thể quang minh chính đại đến Tô phủ, không cần ở lại đến nơi này rồi lại xảy ra chuyện người mất tích đến gà bay chó chạy.
“Cửu Khánh thật sự không sao chứ?” Tô Vân Thanh biết Phượng Khương Trần không thể ở lâu, đưa nàng về là điều nhất định phải làm, nhưng… Tuy Tô Vân Thanh nghi ngờ y thuật của Phượng Khương Trần, Phượng Khương Trần rời đi khiến lòng hắn cảm thấy trống rỗng, có Phượng Khương Trần ở đây ít nhất vẫn có thể an tâm đôi chút.
Phượng Khương Trần khẽ nhìn Lam Cửu Khánh, mặc dù không nhìn thấy khí sắc của y nhưng theo phán đoán chuyên nghiệp của nàng, tình trạng của Lam Cửu Khánh không tồi, chút vết thương nhỏ này không phải là vấn đề đối với y.
Tuy nhiên, Phượng Khương Trần không dám nói quá nhiều, chỉ nói: “Ta có thể cam đoan cơ thể Cửu Khánh không có bất kì vấn đề gì.”
“Được rồi, ta đưa ngươi ra ngoài.” Phượng Khương Trần đã nói như vậy, Tô Vân Thanh còn có thể làm gì, để Phượng Khương Trần ở lại nơi này không phải là điều có lợi cho bọn họ và cả Phượng Khương Trần.
Hai người một trước một sau đi ra ngoài mật thất, không phát hiện ra…
Ý chí phải không!
Ta có thể làm được.
Trời vừa tờ mờ sáng, văn võ bá quan đã xuất hiện ở cửa Đông Môn, đợi thời gian đến để lên đại điện tảo triều.
Hoa tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, rất nhanh liền tan ra, sau đó lại có hoa tuyết khác rơi xuống, tuyết tuy nhỏ nhưng có thể thấy tuyết sẽ không ngừng rơi trong một thời gian ngắn.
“Trận tuyết dày chết tiệt này, không biết bao giờ mới ngừng.” Một quan viên gầy vén rèm xe lên đưa đầu ra ngoài, hoa tuyết vừa lúc rơi vào đầu mũi khiến hắn lạnh đến phát run, cả người co rúm vì lạnh, ngoan ngoãn bước ra khỏi xe ngựa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.