Chương trước
Chương sau
Dạ Diệp sửng sốt trong chốc lát, sau đó nhướn mày khó chịu quét mắt nhìn về phía Nam Lăng Cẩm Phàm và Tây Lăng Thiên Lâm, dùng ánh mắt chất vấn: Sao hai người các ngươi lại để chuyện thành ra như thế này?
Thái tử đột nhiên giành hỏi trước trong quan tài có thứ gì khiến hắn đánh mất cơ hội phủ đầu, chuyện này khiến hắn phải lấy thứ đồ trong quan tài ra trút giận bằng cách nào đây, thứ bên trong đó cũng không thể đưa cho Phượng Khương Trần…
dụng mà bản thân hắn còn không tự biết điều này.
Không có người giúp đỡ, Dạ Diệp đành phải dựa vào chính mình, hắn phớt lờ ánh mặt lạnh lùng của Thái tử, chống lại áp lực của tất cả mọi người, trơ trẽn nói: “Điện hạ hiểu nhầm rồi, lễ vật của ta chỉ có hai cỗ quan tài này thôi, bên trong không có gì nữa cả!’’
Cái gì?
Bên trong không có gì nữa cả?
Có ai tặng quà như thế này không?
Dạ Diệp vừa nói ra những lời này, tất cả mọi người đều khinh thường nhìn hắn.
Cái gì mà thiếu chủ Dạ Thành chứ, thật là xấu hổ, Trác Đông Minh dựa vào thân phận đặc biệt của mình, trực tiếp mở miệng chế giễu: “Dạ thiếu chủ thật đúng là hào phóng, tặng lễ vật mà chỉ để lại chiếc hộp trống rỗng còn lễ vật thực sự thì lấy lại, người không biết còn tưởng rằng chiếc quan tài này của Dạ thiếu chủ được làm bằng vàng cũng nên.’’
“Hồi bẩm Thế tử, chiếc quan tài này không phải làm bằng vàng mà chỉ là một chiếc quan tài gỗ bình thường, giá trị lớn nhất cũng chỉ mười lượng bạc.’’ Theo chỉ dẫn bày mưu tính kế của Phượng Khương Trần, Đồng Giác bước lên hành lễ và đáp lời.
“Mười lượng bạc? Lễ vật như vậy mà cũng không biết xấu hổ đưa ra tặng người khác sao? Ồ… Ta đã quên mất, Dạ thiếu chủ đây làm gì có liêm sỉ, ngay cả phí khám bệnh của Phượng Khương Trần cũng mặt dày ăn vạ không đưa, tặng lễ vật trị giá mười lượng cũng là chuyện bình thường. Dạ thiếu chủ, có phải Dạ Thành của các ngài nghèo rớt mùng tơi rồi hay không? Nếu thực sự nghèo thì ngài cứ nói một tiếng, nhiều thì không dám, nhưng một ngàn tám trăm lượng bạc thì Túc Thân vương phủ ta vẫn có thể lấy ra được.’’
Mồm mép của Trác Đông Minh giống hệt như một nòng pháo, không ngừng oang oang bên tai khiến Dạ Diệp càng nghe càng tức giận, hai mắt trợn trừng, mấy lần muốn mở miệng cắt ngang lời nói của Trác Đông Minh, nhưng Trác Đông Minh không chỉ nói nhanh và giọng nói cũng rất lớn, hắn căn bản không thể xen vào được.
“Hoá ra là túi tiền của Dạ thiếu chủ đây không đủ, sao ngài không chịu nói sớm, ngài không nói thì làm sao chúng ta biết được Dạ Thành lại nghèo nàn đến thế. Nhiều thì Cẩm Lăng không chắc chắn, nhưng nếu Dạ thiếu chủ mở miệng, một vạn hay hai vạn lượng bạc gì đó Vương gia chúng ta vẫn đủ khả năng.’’ Trác Đông Minh vừa dứt lời, Vương Cẩm Lăng cũng không khách khí giẫm lên một chân.
Nếu là ngày thường, hắn nhất định sẽ không làm ra những chuyện bỏ đá xuống giếng như thế này, nhưng ai bảo Dạ Diệp đến tìm Phượng Khương Trần gây chuyện vào một ngày quan trọng như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.