Chương trước
Chương sau
Ha ha ha… Những lời của Phượng Khương Trần khiến đám người vây xung quanh xem trò vui phải bật cườ, hạ nhân của Phượng phủ càng vui vẻ hơn nữa.
“Nô tỳ tuân mệnh. Nô tỳ sẽ đổ lại tên cho hai con chó Tây Lăng Thiên Lâm và Nam Lăng Cẩm Phàm.’’ Đông Tình càng vui sướng khi thấy người gặp hoạ lặp lại một lần nữa.
Tây Lăng Thiên Lâm và Nam Lăng Cẩm Phàm tức giận đến mức muốn giết người: “Phượng Khương Trần, ngươi thật to gan.’’
“Phượng Khương Trần, ngươi đúng là muốn chết mà.’’
“Người đâu, bắt lấy cho ta.’’
Hai người đồng thanh ra lệnh cho thị vệ của mình, lạch cạch, thị vệ rút đao ra xông lên, thị vệ của Phượng phụ không cần Phượng Khương Trần hạ lệnh, bọn họ lập tức bảo vệ chặt chẽ nàng, không cho người ta đến gần nửa bước.
“Phượng Khương Trần, ngươi dám chống lại!’’ Dường như Tây Lăng Thiên Lâm và Nam Lăng Cẩm Phàm không thể tin được Phượng Khương Trần thực sự dám đối đầu với bọn họ.
“Tại sao không dám? Chẳng lẽ hai vị điện hạ đã quên đây là Đông Lăng sao?’’ Đám phá nát bữa tiệc của nàng, bọn họ xứng đáng bị sỉ nhục.
Tây Lăng Thiên Lâm và Nam Lăng Cẩm Phàm đều sửng sốt, đúng là lúc nãy bọn họ nhất thời tức giận nên đã quên mất đây không phải là đất nước của mình, nhưng dù vậy, uy nghiêm của Hoàng thất cũng không thể chấp nhận được việc bị Phượng Khương Trần giẫm đạp như thế, ánh mắt lạnh lẽo của hai người tràn ngập sát ý.
Phượng Khương Trần không hề sợ hãi, đối mặt với ánh mắt giết chóc của Tây Lăng Thiên Lâm và Nam Lăng Cẩm Phàm, nàng tiếp tục giả vờ hiểu chuyện: “Hai vị điện hạ sao vậy? Chỉ là trùng tên thôi mà, điện hạ sẽ không vì mấy chuyện nhỏ nhặt này mà tức giận đúng không? Nếu hai vị điện hạ thực sự tức giận, vậy ta sẽ đưa hai con chó ghẻ kia đến đây để cho các ngài hả giận, được không?’’
Phượng Khương Trần không nói lời nào còn tốt, nhưng nàng càng nói càng khiến Tây Lăng Thiên Lâm và Nam Lăng Cẩm Phàm tức giận hơn nữa, Tây Lăng Thiên Lâm hít một hơi thật sâu, đè nén xuống lửa giận trong lòng.
“Phượng Khương Trần, ngươi đã chết đến nơi rồi còn cãi bước, ngươi có biết mình vừa mới phạm vào tội gì không?’’ Xúc phạm sự uy nghiêm của Hoàng thất, kết cục chỉ có cái chết, Phượng Khương Trần mở miệng lăng mạ hoàng tử, đó là tội tru di cửu tộc.
Tây Lăng Thiên Lâm và Nam Lăng Cẩm Phàm chưa bao giờ phải chịu sự sỉ nhục lớn như thế, Phượng Khương Trần lại so sánh bọn họ với chó ghẻ, đúng là tự tìm đường chết.
Nhưng hai người đã quên mất rằng một giây trước, bọn họ vẫn còn đắc ý nói “Kỹ nữ Khuynh Thành.’’
Muốn nàng chết? Cho dù nàng đồng ý thì người của Thôi gia cũng không đồng ý, Phượng Khương Trần không hề lo lắng chút nào, ngay khi đang chuẩn bị mở miệng thì đã có người lên tiếng trước một bước.
“Hai vị điện hạ đây thật oai phong lẫm liệt, không biết Phượng Khương Trần đã phạm vào tội gì, chẳng qua chỉ là một cái tên thôi mà, nếu điện hạ cảm thấy không vui khi có một con chó trùng trên với ngài thì ngài cứ giết chết con chó kia là được rồi, hà tất phải trút giận lên một nữ tử yếu đuối vô tội như Phượng Khương Trần?’’
“Vương đại công tử?’’ Nhìn thấy nam nhân đang đi về phía này, Tây Lăng Thiên Lâm và Nam Lăng Cẩm Phàm thầm mắng mình bị hai chữ “chó ghẻ” kia của Phượng Khương Trần làm cho tức giận đến mất lý trí, thế mà lại quên mất một ngày như hôm nay, Vương Cẩm Lăng sao có thể không đến.
“Tham kiến hai vị điện hạ.’’ Dưới sự bảo vệ của thị vệ, Vương Cẩm Lăng bước ra khỏi đám đông, ánh mắt dịu dàng, cử chỉ tao nhã, nở nụ cười hờ hững xem như chào hỏi.
Bỏ qua bầu không khí đằng đằng sát khí ở trước cửa Phượng phủ, hắn thong thả bước lên bậc thang, bình tĩnh đi đến đứng bên cạnh Phượng Khương Trần, ánh mắt dừng lại trên người Nam Lăng Cẩm Phàm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.