Chương trước
Chương sau
Nhưng mà sự việc cũng không có kết thúc ở đây, đại lễ của Dung Thanh Thu tới không biết từ trong xó xỉnh nào, xông ra mấy chục nữ tử ăn mặc mát mẻ, như tổ ong vây bên người Dung Thanh Thu, lớn tiếng:”A, giết người rồi, giết người rồi, trung thần Hầu phủ giết người rồi.”
“Thiên kim Phượng gia giết người rồi.”
Giọng của những nữ nhân này cực khỏe, giọng phát ra lực xuyên thấu cực mạnh, còn không khó nghe, Phượng Khương Trần có thể tưởng tượng không cần bao lâu thì trong phủ nàng liền sẽ tụ tập đầy người xem náo nhiệt.
Hay cho một trận náo nhiệt, hay cho một phần đại lễ, thủ đoạn thấp kém, nhưng thắng cũng rất dễ.
Nếu như là bình thường, Phượng Khương Trần thật không tức giận, nhưng hôm nay…
Thật là đáng chết!
Nàng chuyển phủ, nhất định sẽ có rất nhiều quý nhân đạt quan tới chúc mừng, cổng lại bị nữ tử thanh lâu chặn lại, đây coi là gì.
Mà sợ cái gì thì sẽ tới cái đó, xa xa Phượng Khương Trần thấy xe ngựa của phu nhân Thế tử Ninh quốc công, còn có xe ngựa của tổng tư lệnh huyết y vệ phu nhân Lục Thiểu Lâm tới, hai người này là tới chúc mừng, nhưng vẫn cứ…
Phu nhân quan gia, nữ tử cực kỳ chán ghét nữ tử thanh lâu, bình thường đừng nói cùng các nàng chạm mặt, kể cả đề cập cũng sẽ không đề cập, lúc này đám nữ tử thanh lâu ngăn chặn ở bên ngoài, Thế tử phu nhân và Lục phu nhân chắc chắn sẽ không đi vào, sẽ còn trách cứ Phượng Khương Trần nàng thất lễ, khiến các nàng gặp nữ tử thanh lâu.
Dung Thanh Thu, ngươi lợi hại.
Phượng Khương Trần vẫy vẫy tay, Xuân Hội cùng Thu Họa lập tức tiến lên: ” Công nương.”
“Đi, thỉnh Thế tử phu nhân và Lục phu nhân chờ một chút.” Nàng phải mau đem đám người này đi, nếu không yến hội hôm nay cũng khỏi làm nữa.
“Vâng cô nương.” Hai tiểu nữ chạy lên phía trước, cản xe ngựa của Lục phu nhân và Thể tử phu nhân lại.
Phượng Khương Trần cũng không khách khí với những nữ tử gây chuyện này, trực tiếp ra lệnh hộ vệ: “Đem các nàng ném ra ngoài cho ta.”
“Rõ.” Hộ vệ không thể so với gia đinh, hai mươi hộ vệ xông ra, một người xách một người, đảm bảo những nữ tử thanh lâu kia ở trên người bọn họ chết mài dây dưa cứng rắn, cũng bất vi sở động, che miệng các nàng rồi liền đi ra ngoài.
Cũng liền sửng sốt một chút, có mấy nữ tử thuận tiện tránh hộ vệ kiềm chế, chạy tới Phượng phủ, vừa chạy vừa kéo y phục của mình, bản thân các nàng ăn mặc ít, kéo một cái như vậy, nào còn có vải vóc có thể che kín.
Hạ Vân cùng Đông Tình mặt đỏ lên, cúi đầu không dám nhìn, hộ vệ cùng gia đinh thì cứng đờ, từng người một không biết nên làm như nào cho đúng, nữ nhân trần truồng này, đụng cũng không được, không đụng cũng không xong….
“Haiz…”
Gặp phải loại nữ nhân điên này, Phượng Khương Trần cũng nhức đầu, không thẹn thùng không sỉ tỏ rõ náo động, Phượng Khương Trần lạnh lùng nhìn lướt qua thị vệ đang ngẩn người, tức giận nói: “Còn ngẩn ngơ cái gì, còn không mau ra tay, ném người ra ngoài.”
“Dạ, dạ…” Thị vệ và đám gia binh lại không thể không tiến lên lần nữa, nhưng đám nữ nhân này nào sẽ đứng nơi đó để cho người bắt ở trước cổng Phượng phủ, chạy tới chạy lui, nũng nịu trêu chọc, trong miệng còn thách thức: “Tới đi, tới đi, tới bắt ta đi…..”
Người không biết còn tưởng rằng đến thanh lâu, làm sao lại loạn như thế.
“Phượng cô nương, đại lễ này của ta có làm ngươi hài lòng?” Dung Thanh Thu đứng ở chính giữa, sửa lại một chút búi tóc tán loạn, đắc ý nhìn Phượng Khương Trần, khiêu khích nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.