Chương trước
Chương sau
“Được, không đi thì không đi, Bổn vương sẽ thay nàng xử lí tốt, đợi một ngày nào đó nàng muốn biết, chỉ cần hỏi bổn vương là được rồi.” Cửu hoàng thúc cũng không miễn cưỡng Phượng Khương Trần, chỉ làm những sự việc mà Phượng Khương Trần không muốn làm.
Hễ là chuyện Phượng Khương Trần không muốn động, hắn sẽ đều thay Phượng Khương Trần làm tốt từng việc một, để cho nàng không có nỗi lo về sau.
Phượng Khương Trần vừa nghe, hai tròng mắt lóe sáng, đưa tay ôm cổ Cửu hoàng thúc, lẩm bẩm một câu: “Có chàng thật tốt!”
Ừm!
Cửu hoàng thúc sửng sốt một chút, ngay sau đó trong lòng trào dâng vô tận mừng như điên.
Một câu “Có chàng thật tốt” là Phượng Khương Trần khẳng định đối với hắn, Cửu hoàng thúc chỉ cảm thấy ngực căng khó chịu, giống như có cái gì muốn nhảy ra vậy, tay chân cái gì cũng không biết để như thế nào.
Có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, nhưng… lời đến khóe miệng, nhưng một câu cũng không nói ra được, chỉ ở trên đầu Phượng Khương Trần xoa một cái: “Đồ ngốc.”
Có chàng, thật tốt!

Thật ra thì thật sự không muốn nói, thời gian hạnh phúc luôn trôi qua rất nhanh, nhất là những câu này, nhưng sự thật chính là như vậy.
Phượng Khương Trần còn có một bụng lời muốn nói với Cửu hoàng thúc, nhưng thị vệ cai ngục ở bên ngoài, cũng đã nhắc nhở ba lần, trời tối rồi, Phượng Khương Trần phải đi rồi.
Hu hu hu… Thật không muốn đi, Phượng Khương Trần quyến luyến không thôi trèo xuống từ trên người Cửu hoàng thúc.
“Trời tối rồi, về sớm một chút, rất nhanh sẽ có thể gặp lại.” Cửu hoàng thúc cũng không nỡ, chẳng qua là hắn sẽ không để cho Phượng Khương Trần biết.
“Ta biết.” Phượng Khương Trần cũng không phải một người nữ nhi tình trường, chẳng qua là bầu không khí hôm nay quá đẹp, đẹp đến mức khiến nàng đắm chìm.
Phượng Khương Trần hít mũi một cái, nở nụ cười rực rỡ với Cửu hoàng thúc: “Ta phải quay về rồi, ta còn nhiều rất chuyện phải làm, khẳng định sẽ không có thời gian nhớ chàng.”
Đây là nói cho Cửu hoàng thúc không cần lo lắng cho nàng, nàng biết nên làm như thế nào.
Sự quan tâm của Phượng Khương Trần cũng là khó hiểu như vậy.

Cổ đại không có công trình lượng hóa, khi trời tối, cho dù là hoàng thành cũng đều là một mảng đen như mực, xe ngựa của Phượng Khương Trần chạy lẻ loi ở trên đường, cùng thời khắc đó, một con tuấn mã cũng giống vậy không để ý bóng đêm, chạy đến hoàng cung, hướng về Hoàng thượng để bẩm báo Cửu hoàng thúc nói chuyện với Phượng Khương Trần.
Nội dung nói chuyện của Cửu hoàng thúc và Phượng Khương Trần chỉ có tình yêu nam nữ, không có nửa câu chánh sự.
“Cũng chỉ có những thứ này?” Hoàng thượng thế nào cũng không tin, hai người ở với nhau cả một buổi chiều, làm sao có thể chỉ nói những lời vô ích.
“Khi trở về nói với Hoàng thượng, thuộc hạ chỉ nghe được những thứ này, Cửu hoàng thúc ôm Phượng Khương Trần vào trong lòng, hai người trò chuyện với nhau bên tai, thuộc hạ quả thực không có cách nào nghe rõ bọn họ nói cái gì.” Thị vệ mồ hôi lạnh đầm đìa, đầu càng dập càng thấp.
“Tiểu Cửu càng ngày càng tiến bộ, động tác thất lễ như vậy, hắn cũng làm được.” Hoàng thượng nổi nóng, nhưng cũng không nhằm vào thị vệ: “Lui ra đi.”
“Tạ Hoàng thượng.” Thị vệ thiên ân vạn tạ, vẻ mặt đội ơn lui ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.