Chương trước
Chương sau
Lúc này đây, Phượng Khương Trần cũng không cho Tôn Tư Hành nhúng tay vào, trước tiên phải nói đến bệnh bạch cầu rất hiếm gặp ở cổ đại, cả đời Tôn Tư Hành cũng không gặp được, lại nói về thân phận của Thôi Đình Hạo, Phượng Khương Trần không muốn Tôn Tư Hành bị cuốn vào.
Lỡ như giải phẫu thất bại, Thôi gia ngại vì nàng và Thôi Hạo Đình đã ký kết khế ước, bề ngoài sẽ không làm khó nàng, nhưng ngấm ngầm làm như thế nào chỉ có người của Thôi gia mới biết rõ, bệnh nhân nguy hiểm như vậy, nàng không muốn kéo Tôn Tư Hành vào…
Phượng Khương Trần đã phái hết người trong viện đi, liên tục giao phó cho ám vệ, nhất định phải bảo vệ tốt, cho dù là cha Thiên Hoàng tới cũng không cho phép hắn tiến đến.
Đây là thời kì họa từ trên trời rơi xuống, Phượng Khương Trần sợ cấm vệ quân lại chơi tiết mục vừa ra ngoài đã mạnh mẽ xông tới bắt người.
Lần trước, ám vệ ngại vì thân phận, hơn nữa biết được nàng rất chu toàn, không ngăn cản cũng không nhắc nhở Phượng Khương Trần cấm vệ quân đến, Phượng Khương Trần không hy vọng sẽ phát sinh chuyện giống như vậy nữa.
Tất cả đèn trong phòng đều được châm lên, Phượng Khương Trần mặc áo bào trắng vào, búi lại mái tóc dài, đeo bao tay vào rồi lấy từng đồ vật trong hòm thuốc ra sắp xếp.
Nàng phân biệt rồi rút 5 ml tĩnh mạch máu của Vân Tiêu và Nguyên Hi, làm công tác kiểm tra phân tích loại hình và dung tính của kháng nguyên, mong muốn một trong hai người này có khả năng phù hợp với Thôi Hạo Đình.
Mở túi trị liệu thông minh ra, Phượng Khương Trần kiểm tra kết quả của Nguyên Hi tiên sinh và Vân Tiêu, trước tiên là Nguyên Hi tiên sinh, những trị số khác đều rất bình thường, có vẻ Nguyên Hi bảo dưỡng không tệ, chỉ có mỡ máu là hơi cao, chắc là do ăn nhiều đồ mặn rồi uống nhiều rượu, cũng may không ảnh hưởng đến hiến tặng.
Phượng Khương Trần vừa nhìn vừa ghi chép kết quả kiểm tra của Nguyên Hi, dù sao thì lấy túi trị liệu thông minh từ trong túi ra có cảm giác hơi phiền phức.
Kế tiếp, Vân Tiêu.
Đối với Vân Tiêu, Phượng Khương Trần hơi khó coi, nàng nhìn ra được Thôi Hạo Đình kêu Vân Tiêu lên là vì có mục đích khác, nàng liền giả vờ ngây ngốc kiểm tra cho Vân Tiêu một chút.
Dù sao thì những công tử Thế gia này làm việc đều rất quanh co, rõ ràng có thể nói rõ ràng sự việc từ câu nói đầu tiên nhưng lại muốn căng thẳng quanh co lòng vòng, thể hiện dáng vẻ của Thế gia làm cho đối phương chủ động mở miệng.
“Cái gì?”
Một phen đến kết quả kiểm tra của Tiêu Vân, Phượng Khương Trần bị hù dọa, nàng cho rằng chứng bệnh của Vân Tiêu chỉ là thông thường, không ngờ lại phiền phức như vậy.”
“Bướu não, Vân Tiêu không phải là đau nửa đầu thông thường mà lại là bướu não. Khối u sinh trưởng trong đầu thường gọi là bướu não, vốn là do bản chất của não xảy ra bướu não, do những bộ phận khác trên cơ thể di căn đến đầu, tiếp theo là xuất hiện bướu não.
Bướu nào của Vân Tiêu vốn là do bản chất của não phát dinh ra, cũng không biết khối u trong đầu Vân Tiêu là lành tính hay ác tính, nếu như u ác tính, sợ rằng Vân Tiêu cũng không còn sống được mấy năm nữa. Đáng tiếc… Túi trị liệu thông minh không có cách nào kiểm tra tỉ mỉ.”
Nàng học khoa ngoại tim não không tệ, nhưng ở cổ đại, bệnh nhân nàng không muốn nhận nhất chính là bệnh nhân liên quan đến tim não, nếu không may thì bệnh nhân sẽ chết ở trên bàn mổ.
Thấy triệu chứng của Vân Tiêu bệnh chứng, dù là Phượng Khương Trần cũng không nhịn được mà cáu kỉnh một chút, không có gặp gỡ thì coi như xong, gặp được lại coi như quen biết, nàng không thể giả bộ như không biết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.