Chương trước
Chương sau
Hoa tươi, mỹ nhân, món ngon, cảnh đẹp, nhà kính trông hoa cũng không đơn giản là được xây cho nữ tử. Mỗi một góc trong nhà kính này đều được bố trí thỏa đáng, từ nơi nào cũng có thể nhìn thấy nhiều quang cảnh khác nhau, khiến người ta lưu luyến muốn quay lại.
Vương Cẩm Lăng rất thích nơi này, tất nhiên thứ hắn thích nhất vẫn là người cùng đến dùng bữa ở nhà kính này với hắn. Khương Trần không biết, khi hắn biết Phượng Khương Trần bị bắt vào trong thiên lao, hắn đã lo lắng và sợ hãi đến mức nào.
Không phải hắn lo là Phượng Khương Trần không ra được, mà hắn lo là Phượng Khương Trần chịu uất ức trong nhà giam. Thiên lao của hoàng thất, dù hắn có là gia chủ của Vương gia, thì nó cũng ngoài tầm với.
Ngày hôm qua nhận được tin tức Phượng Khương Trần đã ra khỏi thiên lao, vốn hắn muốn đi thăm nàng, nhưng khi tưởng tượng đến việc nàng vừa ra khỏi nhà lao, hẳn sẽ chật vật, tất sẽ không muốn để người ta nhìn thấy mình, nên hắn mới áp chế sự nóng nảy trong lòng.
Không ngờ tới sáng sớm hôm nay, hắn đã nhận được thiếp mời của Phượng Khương Trần, tuy nói là hắn mơ hồ đoán được vì sao Phượng Khương Trần tìm mình, nhưng hắn vẫn thấy cao hứng và hài lòng như trước.
Ít ra, khi Phượng Khương Trần có việc, nàng cũng tìm đến hắn.
Sau khi giúp Phượng Khương Trần ngồi xuống, Vương Cẩm Lăng mới ngồi vào chỗ đối diện với Phượng Khương Trần. Thấy nàng gần trong gang tấc, duỗi tay ra là có thể chạm tới, ý cười trên mặt Vương Cẩm Lăng càng thêm rõ ràng.
“Khương Trần, gian nhà kính này của nàng đúng là độc nhất vô nhị, cũng chỉ có nàng thông minh, có thể dùng được một gian nhà kính bằng cách này!” Hay nhất vẫn là cái bàn ăn này, bàn ăn hình chữ nhật, hai người ngồi đối diện nhau, lại chỉ cách một sải tay. Có thể cách nhau gần thế này, vậy thật tốt!
Tiếc thay Phượng Khương Trần không lý giải được tâm ý của hắn, chỉ cho là Vương Cẩm Lăng chỉ ca ngợi nhà kính này đơn thuần, trả lời với vẻ có phần xấu hổ: “Gian nhà kính này có thể được Đại công tử tán dương thật là hay quá! Nhắc tới việc xây dựng nhà kính này, hẳn công thần lớn nhất phải là Cẩm Lăng huynh mới phải!”
Đối mặt với sự ca ngợi của Vương Cẩm Lăng, Phượng Khương Trần xấu hổ thu nhận. Nàng chỉ bỏ một chút chủ ý vào gian nhà kính này, đây cũng là lần đầu nàng tới. Phượng Khương Trần dựa vào người vào ghế, đánh giá chung quanh một phen. Phượng Khương Trần cũng không thể không nói, gian nhà kính này được xây rất đàng hoàng, ngẩng đầu có thể nhìn được trời xanh mây trắng.
Khụ khụ… tiếc là, thời tiết hôm nay bình thường, càng đáng tiếc hơn, Cửu Hoàng thúc mẫn cảm với phấn hoa, không thể tới nơi này dùng bữa với nàng được.
“Ta? Ta thì có liên quan gì?” Vương Cẩm Lăng khó hiểu, nhìn Phượng Khương Trần tựa vào trên ghế rồi lộ ra khuôn mặt hưởng thụ, Vương Cẩm Lăng cũng không kìm được, buông lễ nghi, học theo Phượng Khương Trần mà dựa hết người ra sau.
Ấm áp thật, quả là thoải mái, Phượng Khương Trần thật sự rất hưởng thụ!
“Tất nhiên là có, gian khách điếm này là do một tay hai cô nha hoàn ngươi cho ta kia tạo dựng nên!” Phượng Khương Trần cầm trúc ký lên, cắm vào một miếng hoa quả rồi bỏ vào miệng.
Ở bênh cạnh Vương Cẩm Lăng, Phượng Khương Trần không cần tính kế, không cần đấu với hiểm độc, mà nói chuyện cũng thoải mái không ít. Về phần lễ nghi bàn ăn rồi vân vân thì quên đi, hôm nay nàng đã chạy hết mấy hộ gia, quy củ lễ nghi kia làm mà đến chính nàng cũng phát mệt.
Vốn dĩ Vương Cẩm Lăng là một người không câu nệ tiểu tiết. Ở trong mắt người khác, thích ý và tùy ý của Phượng Khương Trần là không hợp lễ giáo, nhưng ở trong mắt hắn, nó lại là một loại chân thật.
Thích một người, thì nhìn cái gì của nàng cũng thấy tốt!
“Xem ra vẫn là phải nhờ ở Khương Trần biết dạy người, các nàng ở Vương gia cũng không hề thông minh như vậy.” Vương Cẩm Lăng không cho Phượng Khương Trần giành được cái tốt đẹp trước, cũng chậm rãi ăn một miếng trái cây.
Trái cây do nhà kính cung cấp cũng không phải quý giá bao nhiêu, nhưng không biết Phượng Khương Trần kiếm ở đâu ra một cái đĩa thủy tinh quý giá để mượn tới đựng hoa quả, thật đúng là không phải xa xỉ bình thường. Không thể không nói, khi đựng hoa quả bằng đĩa thủy tinh, vừa khéo người ta sẽ nhìn thấy hoa quả trong cái đĩa trong suốt như sáng lên, khiến người ta thấy thèm nhỏ dãi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.