Chương trước
Chương sau
“Ha ha ha, chúng ta có gì mà không dám?” Cấm vệ quân quơ quơ xiềng xích, cố ý biến thành hoa hoa tác hưởng, là có ý muốn dọa chọ Phượng Khương Trần sợ.
“Phượng cô nương, đừng nói là chúng ta mang gông xiềng cho ngươi, mấy ngày nữa cả việc đặt ngươi ở dưới thân, chúng ta cũng dám làm! Phượng cô nương, ngươi còn tự nghĩ mình là bảo bối của Cửu Hoàng thúc sao? Bây giờ bản thân Cửu Hoàng thúc đã khó tự bảo toàn, còn quản được ngươi sao? Ngươi vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời đi, miễn cho da thịt phải chịu khổ!”
“Cũng tốt lắm, ta còn nhớ rõ là dáng người Phượng cô nương vô cùng lẳng lơ, một thân da thịt kia là tuyết trắng, trước kia có may mắn được thấy, đến nay ta vẫn chưa quên được!”
Người này đang nhắc lại chuyện đã xảy ra ở đại hôn của Phượng Khương Trần, từ khi Phượng Khương Trần tao nhã triển phóng, đã không còn ai dám nói chuyện này trước mặt nàng nữa. Bây giờ tên này dám nhắc lại, muốn bảo nàng không giận là không thể nào!
Nhưng có giận thì đã làm sao, đối phương cũng chỉ nói sự thật. Nàng không thể che dấu quá khứ của bản thân, cũng không thể xóa bỏ.
Trước nay quân lính phỉ nhổ người khác là bất kể sinh huân, không biết đã có bao nhiêu Đại tiểu thư có nhà cửa bị xét cũng vì một câu nói của bọn chúng mà giận dữ, xấu hổ rồi đến mức phẫn nộ tự sát. Từ đầu đến cuối Phượng Khương Trần cũng không tức giận là đã cố gắng lắm rồi.
“Làm càn, các ngươi là cái thá gì, dám nói lời ô uế trước mặt sư phụ ta?” Tô Tư Hành vội vã chạy tới, vừa nghe được một câu như thế, khuôn mặt hắn trở nên đỏ đến chảy máu.
Trong mắt của Tôn Tư Hành, sự kiện kia luôn mãi là nỗi đau khó bỏ trong lòng sư phụ hắn, không dễ gì phai được!
“Tôn thiếu gia, ngài đến rồi!” Nữ tử cuối cùng cũng là nữ tử, mấy người Đồng Giác vừa thấy Tôn Tư Hành tới, hệt như thấy được người tâm phúc vậy. Cuối cùng thì quý phủ này cũng có được một nam tử có thể ra mặt.
Phượng Khương Trần cười khổ một tiếng. Vì đây là lúc tuyệt vọng, nên cái gì Đồng Giác các nàng cũng phải thử. Tìm Tôn Tư Hành, chi bằng tự dựa vào bản thân nàng còn hơn. Tuy lời của cấm vệ quân khó nghe, vào trong tai nàng cũng thấy không thoải mái, nhưng đó chỉ là nhất thời thôi, nàng cũng không để ở trong lòng.
Thấy Tôn Tư Hành đỏ mắt, bộ dáng sẵn sàng ẩu đả với đối phương một phen, Phượng Khương Trần bèn vội vã lên tiếng ngăn lại: “Tư Hành đừng lo lắng, ta không sao, ngươi đừng xúc động!”
Bây giờ nàng cũng không có năng lực bảo vệ Tôn Tư Hành, nếu có chuyện gì xảy ra, nàng thật sự sẽ phụ lại kỳ vọng của vợ chồng Tôn Chính Đạo dành cho mình.
“Sư phụ…” Mặt Tôn Tư Hành đầy uất ức. Đã bị xiền lại thế này rồi, còn bảo là không có việc gì!
“Đừng lo lắng, bọn chúng không dám tra khảo ta!”
Nàng dứt lời, cấm vệ quân mặc kệ, càng ngạo mạn hơn trước đó nữa: “Không dám? Còn có chuyện gì mà chúng ta không dám nữa? Khẩu khí của Phượng cô nương cũng lớn thật, ta có tra khảo thì thế nào?”
“Ngươi có thể thử xem, thử xem là ta chết trước, hay ngươi chết trước!” Phượng Khương Trần lấy phượng trâm từ trong lòng ra, giơ cao lên trời: “Có thấy rõ chưa? Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi trước!”
“Phượng trâm, đó là phượng trâm do Tiên hoàng ngự ban!” Không biết là ai hô trước một câu, đợi mọi người phản ứng lại rồi, họ mới phát hiện ra miệng của mình đã phản ứng nhanh hơn đầu óc, bèn nhất tề quỳ xuống, hô to vạn tuế…
Quả nhiên là thứ tốt, may mà Cửu Hoàng thúc cứ luôn dặn dò nhất định phải mang thứ này bên người. Nếu không, đến lúc muốn dùng cũng phải phái người đi lất đến cho bằng được.
“Quan gia, bây giờ ngươi còn dám mang gông và xích ta lại nữa không?” Cái gì gọi là để ý không buông tha, Phượng Khương Trần hiểu rất rõ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.