Chương trước
Chương sau
“Giết người ắt đền mạng, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Người là do Phượng Khương Trần, hẳn cũng phải lấy mạng Phượng Khương Trần, vì sao bổn vương phải lo lắng?” Phượng Khương Trần giết nhiều người như vậy, một cái cũng không đủ trả, giết nhiều thêm một Quốc gia thì lại thế nào, cũng không phải đều là người sao, có cái gì khác nhau à?
“Tuy nói là thế, nhưng chỉ cần người ra mặt, chắc chắn Phượng Khương Trần sẽ không có việc gì.” Đông Lăng Tử Lãng nói khô khốc.
“Từ khi nào mà bổn vương có năng lực lớn như vậy? Tử Lạc đừng quên bổn vương cũng là tù nhân. Dù gì đi nữa, thiên tử phạm pháp cũng xử như thứ dân, dù bổn vương có là thân vương cao quý, cũng không thể vượt qua được luật pháp, không thể khiến cho người chết phải chết không minh bạch.” Cửu Hoàng thúc ngẩng đầu, đôi con ngươi đen thâm thúy nhìn thẳng Đông Lăng Tử Lãng, hệt như đã nhìn thấu được Đông Lăng Tử Lãng vậy.
Đông Lăng Tử Lãng bị nhìn thì hoảng hốt, cố gắng trấn định, dời mắt đi làm bộ như không có việc gì, trên mặt lộ ra một nụ cười mất tự nhiên.
Cửu Hoàng thúc mỉm cười, lặng lẽ trào phúng. Ở trong mắt Đông Lăng Tử Lãng, đó cũng là sự lạnh nhạt vô tình.
Người con gái ngày xưa được nhưng xem như châu như ngọc, vậy mà khi xảy ra chuyện, nói có thể quên là quên sao? Có phải nam nhân trong hoàng thấy đều như vậy thôi? Phụ hoàng của hắn cũng như thế, đến thê tử kết tóc mà nói vắng vẻ là cũng có thể vắng vẻ được!
“Cửu Hoàng thúc, ngươi thật sự không chịu cứu Phượng Khương Trần, muốn nàng chết ở trong thiên lao sao? Cửu Hoàng thúc, hẳn người nên hiểu được, chỉ cần người mở miệng, chắc chắn Phụ hoàng sẽ đặc xá cho Phượng Khương Trần. Vì một người chết mà để Phượng Khương Trần phải tổn mạng, vậy có đáng giá sao?” Đông Lăng Tử Lãng cũng không hiểu mình đang đến khuyên nhủ Cửu Hoàng thúc vì Phụ hoàng hay là đang bất bình thay cho Phượng Khương Trần nữa.
Quả nhiên, mẫu hậu nói không sai, nữ nhân dù có vĩ đại hơn, trí tuệ hơn đi nữa, thì ở trong mắt Hoàng thượng và Cửu Hoàng thúc, họ cũng chỉ là đồ chơi, bọn họ sẽ chẳng bao giờ thật lòng!
Hẳn là hắn nên học theo phụ hoàng và Cửu Hoàng thúc.
“Tử Lạc, ngươi khờ dại quá rồi! Một nữ nhân thôi, đáng để bổn vương lấy thế lực Tiên hoàng để lại cho bổn vương ra cứu sao?” Nói xong lời này, ánh mắt Cửu Hoàng thúc dừng lại ở quyển sách trên tay, không hề có hành động gì nữa.
Dù nữ nhân kia là Phượng Khương Trần…
Thì đã sao?
Trâu không uống nước còn có thể ép ấn đầu sao? Cửu Hoàng thúc lạnh nhạt hờ hững mặc kệ sống chết của Phượng Khương Trần, Đông Lăng Tử Lãng còn giận dữ hơn, phẫn nộ hơn, nóng vội hơn, nhưng Cửu Hoàng thúc sẽ không hồi tâm chuyển ý.
Trước sự trào phúng lạnh nhạt của Thái tử, Đông Lăng Tử Lãng vung ống tay áo, lại đi trước Thái tử thêm một lần nữa, để lại Thái tử ở đó một mình. Đông Lăng Tử Lãng cũng không về phủ, mà là đến hoàng cung. Nhiệm vụ thử Cửu Hoàng thúc là do phụ hoàng giao cho hắn, tất nhiên hắn phải đi hồi bẩm.
Vốn tưởng rằng phụ hoàng nghe được chuyện Cửu Hoàng thúc từ chối thì sẽ tức giận, nào biết vẻ mặt phụ hoàng hắn lại là tươi cười khen ngợi: “Cửu đệ này của trẫm ngày càng hỉ giận không hiện lên mặt, không hổ là hài tử chảy trong mình dòng máu của tiên hoàng.” Đủ lãnh huyết, đủ lạnh lẽo, cũng đủ lý trí.
“Phụ hoàng, Cửu Hoàng thúc không chịu xuất đầu vì Phượng Khương Trần, Phượng Khương Trần đã trở thành một quân cờ phế, chúng ta cần phải giữ nàng ta nữa không?” Đông Lăng Tử Lãng cẩn thận hỏi. Tuy nói là hắn vẫn còn ân sủng của Hoàng thượng, tuy nhiên…
Sau khi trải qua một chuyện lần trước, Đông Lăng Tử Lãng liền hiểu được, hoàng thất không cha con, sự sủng ái của phụ hoàng dành cho hắn có thể biến mất bất cứ lúc nào, hắn không thể vì nhận thánh sủng mà đắc ý vênh váo.
“Ai bảo là cờ phế? Lão cửu có thể đưa nàng ta Phượng trâm của Thánh Mẫn Hoàng hậu, điều đó chứng tỏ địa vị nàng ta trong lòng lão cửu không tầm thường. Đừng để bị cái mặt lạnh băng đó của lão cửu lừa, không chịu lấy ra thứ gì đó tiên đế để lại cho y, vậy bảo y dùng thứ khác ra đổi mạng của Phượng Khương Trần đi!”
Tuy nói Quốc công gia chết rồi, nhưng chuyện chuyện mất dấu Chấn Thiên Lôi khiến tâm trạng Hoàng thượng rất khó chịu, nhưng cũng vì vậy mà đổ cho Phượng Khương Trần được cái tội danh giết người, chuyện này lại khiến Hoàng thượng cao hứng lắm. Người dưới tay ông ta làm việc càng ngày càng hiểu được lòng ông ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.