Chương trước
Chương sau
Nàng có từng gặp mấy ám vệ này một lần, nhưng khi nhìn nhau ở vị trí gần thế này, căn bản là nàng không nhớ rõ diện mạo của đối phương. Ám vệ cũng tỉnh táo, lấy mộc bài có khắc dấu hiệu của Tô phủ ra đưa cho Phượng Khương Trần. Sau khi Phượng Khương Trần kiểm tra một lát, xác định không có sai sót, mới gật đầu: “Phái một người giả làm ta ở bên trong, đừng để người khác phát hiện ra đã đi ra ngoài.”
“Dạ!” Ám vệ ra hiệu vào trong bóng tối. Sau khi được đối phương đáp lại tồi, hắn mới nói một câu với Phượng Khương Trần: “Đắc tội.” Xong thì bèn chặn ngang ôm Phượng Khương Trần lên, nhún mủi chân một cái, bèn bay ra khỏi tây khu tiểu viện.
Phượng Khương Trần hoảng sợ, bèn vội vã che miệng lại để tránh chính mình kinh hô lên. Trong lòng nàng thầm mắng thủ hạ của Lam Cửu Khánh cũng lỗ mãng quá rồi, lại không biết ám vệ đang kêu khổ trong lòng, sợ sau khi Lam Cửu Khánh biết một cái ôm này, hắn sẽ bị phạt.
Hai bên đồng thời chạy đi, Lam Cửu Khánh ra khỏi bí đạo không lâu, Phượng Khương Trần cũng tới rồi. Thấy một loạt nhà gỗ nhỏ được sắp xếp, Phượng Khương Trần hít vào một hơi, đi vào căn phòng có ánh sáng đèn kia, đồng thời ra hiệu cho ám vệ cũng thắp sáng mấy căn còn lại.
Chỉ có một gian, như vậy cũng rõ ràng quá!
Phượng Khương Trần vào rồi thì thấy Lam Cửu Khánh đang khoanh hai tay, dựa hờ vào tương, động tác thì có mấy phần bất cần, nhưng khi được chính Lam Cửu Khánh làm lại xuất hiện chút phong vị đặc biệt, khiến người ta thấy cảnh đẹp ý vui.
Nàng liếc mắt nhìn thêm lần nữa, lại phát hiện ra tự nhiên trên người Lam Cửu Khánh lại toát lên một cỗ hơi thở vừa tiêu sái lại cô tịch, hệt như hắn đã bị toàn bộ thế giới vứt bỏ vậy.
Lòng nàng có hơi chua sót, nhưng nàng vẫn làm bộ như không biết, Phượng Khương Trần nhẹ nhàng gật đầu với Lam Cửu Khánh, xem như là chào hỏi, lại đi đến chỗ Tô Vân Thanh đang nằm trên bàn phẫu thuật.
Chỉ mới có mấy ngày không gặp, Tô Vân Thanh đã hệt như một con người hoàn toàn khác, còn thảm hơn so với lúc họ mới gặp ở Đình Thi phòng: Một cái xác đen chết chỉ còn da bọc xương, nào còn thấy khí độ của phú thương hàng đầu Đông Lăng nữa?
Chắc là vì lo lắng cho chuyện của Cửu Hoàng thúc. Phượng Khương Trần biết Tô Vân Thanh khéo léo, không chỉ giao hảo với nhân sĩ giang hồ như Lam Cửu Khánh, càng giao hảo với mấy nhân vật lớn ở Đông Lăng.
Tất nhiên những nhân vật lớn này đều là coi trọng mặt mũi của Cửu Hoàng thúc. Cửu Hoàng thúc chính là chỗ dựa lớn nhất của Tô Vân Thanh ở Đông Lăng, nếu Cửu Hoàng thúc ngã ngựa, Tô Vân Thanh cũng sẽ trở thành phú thương không nơi nương tựa, sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta ăn mất, ngay cả xương cốt cũng không chừa.
Sĩ nông công thương, thương vừa giàu có vừa nhiều tiền thì đã sao? Ai ccũng có thể tùy tiện bi quy cho một cái tội danh, có thể bị đối phương xét nhà diệt tộc.
Phượng Khương Trần ở một bên đang cảm khái cho vận đời của Tô Vân Thanh, lại không biết bản thân đang bị kẻ khác đổ cho cái danh giết người. Gã sai vặt của Quốc Công phủ theo lệ đến hậu hạ Trấn Quốc công uống trà hay đi tiểu đêm lúc nửa đêm gì đó, nào ngờ lại phát hiện ra Trấn Quốc công đã không còn hơi thở nữa, bèn kinh động hết cả phủ Quốc công, tiếp theo là một nhà già trẻ hết khóc lại gào, không biết có ai đã lên tiếng: “Ngày thường thân thể Quốc công gia rất tốt, sao có thể vô duyên vô cớ qua đời chứ? Chắc chắn là do Phượng Khương Trần, là do Phượng Khương Trần đã chọc giận Quốc công gia, khiến cho tâm phế Quốc công gia bị thương!”
“Đúng, chính là Phượng Khương Trần, chắc chắn là Phượng Khương Trần! Lão phu nhân, người cần phải làm chủ cho Quốc công gia!” Sau đó trên dưới Quốc công quý phủ bèn nhất tề khóc lóc kể lể với lão phu nhân của Quốc công phủ, đòi bà ta tiến cung bẩm báo với Hoàng hậu.
Sau đó phủ y của Quốc công phủ cũng chẩn đoán ra bệnh, nói là Quốc công gia bị thương phế phủ, phế phủ xuất huyết mà chết, xác nhận là do va chạm mà thành. Lão phu nhân Quốc công phủ nghe xong, lập tức cố nén bi thống, hét to lên: “Đem hạo mệnh phục của ta đến đây, ta muốn vào cung!”
Quốc công phủ loạn như thế nào, nháo như thế nào, Phượng Khương Trần không biết. Phượng Khương Trần chỉ nói Lam Cửu Khánh ra chờ nàng ở bên ngoài, đừng khiến nàng thấy thêm phiền toái. Lam Cửu Khánh tự biết bí mật trên người Phượng Khương Trần, tất nhiên sẽ không khiến cho Phượng Khương Trần khó xử, nhưng mà…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.