Chương trước
Chương sau
Cấm vệ quân bắt người không thành, ngược lại còn phải sửa cửa cho Phượng Khương Trần nàng. Chuyện này truyền đi thì mặt mũi Hoàng thượng cũng vứt sạch.
“Phượng cô nương, có chừng mực thôi, bất kính với Thánh thượng chính là tội chết.”
“Đại nhân, bất kính với Tiên hoàng và Thánh Mẫn Hoàng hậu chính là tội lớn diệt cửu tộc.” Ai mà không biết chụp mũ, thời gian mười năm cải cách văn hoá đã xuất hiện bao nhiêu cao thủ chụp mũ rồi.
“Cô nương…” Thống lĩnh Cấm vệ quân không có cách nào bình tĩnh được, tay phải để trên chuôi đao, dường như muốn rút đao ra.
Chẳng biết từ lúc nào Trác Đông Minh cũng mang một cái ghế, đặt ở bên cạnh Phượng Khương Trần, ngồi xuống bịch một cái, vẻ mặt vô tội nói: “Ui, ở đây có chuyện gì thế? Không phải nói là muốn sửa cửa sao? Làm việc nhanh lên đi! Ai nấy cứ ngẩn ra làm gì? Kéo dài nữa cẩn thận Hoàng thượng hỏi tội các ngươi.”
Giọng Trác Đông Minh lớn, một tiếng thét này không chỉ làm cho các Cấm vệ quân choáng váng mà những người tìm hiểu tin tức ở bên ngoài cũng nghe thấy.
Cái gì? Cấm vệ quân bắt người không thành, còn phải sửa cửa cho Phượng Khương Trần, cái này…
Cái này chứng minh điều gì? Chứng minh người bên phe Cửu Hoàng thúc đã sớm chuẩn bị, Cửu Hoàng thúc vốn không sụp đổ.
Phượng Khương Trần là nữ nhân của Cửu Hoàng thúc, đồng thời cũng là đồng minh số một của Cửu Hoàng thúc. Khi Cửu Hoàng thúc không có mặt thì nhất cử nhất động của Phương Khương Trần đại diện cho Cửu Hoàng thúc và thế lực sau lưng hắn.
Sự cố chấp của Phượng Khương Trần chính là một tín hiệu nói cho mọi người biết Cửu Hoàng thúc không hề sụp đổ.
Có vài hạ nhân giống như được tưới máu gà vậy, co cẳng chạy về phía quý phủ của mình. Chủ vinh thì bộc quý, chỉ có chủ tử nhà mình tốt thì những người làm hạ nhân như bọn họ mới có thể oai phong lẫm liệt, làm mưa làm gió.
Họ phải nhanh chóng nói cho lão gia biết tin tức này, để tránh việc lão gia đứng sai phe.
Vội vàng nói tin tức này cho đại nhân biết, thấy dáng vẻ trong lòng đã có dự tính của Phượng Khương Trần thì chắc chắn Cửu Hoàng thúc sẽ không có chuyện.

Có người vui vẻ có người buồn rầu, có người dò la tin tức trong tối, cũng có không ít người lộ ra vẻ mặt sầu lo.
Những hạ nhân này cũng rất thông suốt. Chủ tử nhà mình và Cửu Hoàng thúc đã nói rõ không hợp nhau rồi, Cửu Hoàng thúc không ngã thì chủ tử nhà bọn họ sẽ gặp xui xẻo.
Đương nhiên số đông vẫn là những người ung dung thờ ơ. Bởi vì bọn họ cũng không biết chủ tử nhà mình rốt cuộc là người phe nào, chí ít chủ tử bọn họ không có gây khó dễ Cửu Hoàng thúc ở mặt ngoài hay là có quan hệ tốt với Cửu Hoàng thúc.
Cho dù như thế nào, sự cố chấp của Phượng Khương Trần chính là một loại tín hiệu, xoay chuyển cục diện bất lợi cho Cửu Hoàng thúc.
Trong tiếng thét lớn của Trác Đông Minh, sau khi trả đũa xong, Thống lĩnh Cấm vệ quân biết, hôm nay hắn không sửa xong cửa nhà cho Phượng Khương Trần thì đừng hòng đi.
“Đi mua hai cánh cửa mới.” Dù cực kỳ không muốn nhưng Thống lĩnh Cấm vệ quân vẫn phải hạ lệnh.
Muốn hắn sửa cửa là không thể, việc này quá mất mặt Hoàng thượng rồi. Hắn nghĩ đến biện pháp thoả hiệp là thay hai cánh cửa mới cho Phượng Khương Trần.
“Sớm làm như vậy thì không phải là không có chuyện gì rồi sao.” Phượng Khương Trần đang đứng nói chuyện mà không đau lưng. Thống lĩnh Cấm vệ quân quả thực là tức điên, âm thầm thề, sau này phàm là việc có liên quan đến Phượng Khương Trần thì hắn không nhận cái nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.