Chương trước
Chương sau
“Ta nhất định sẽ ăn hết tất cả.” Cửu hoàng thúc biểu lộ tấm lòng của mình, chỉ cần là Phượng Khương Trần làm, không cần biết nhiều hay ít hoặc hương vị như thế nào, hắn nhất định sẽ ăn hết tất cả.
Phượng Khương Trần sững sờ, Cửu hoàng thúc hiểu sai ý nàng rồi, đang muốn nói rõ thì thị vệ tiến vào bẩm báo: “Cửu hoàng thúc, Phượng cô nương, Tô Quán tiểu thư tiểu thư đã tỉnh, nàng hiện tại đang làm loạn nói muốn gặp Cửu hoàng thúc và Phượng cô nương.”
Cửu hoàng thúc và Phượng Khương Trần nhìn nhau cười một cái, sau đó chậm rãi tới.
“Đi, đi xem một chút.”
Thế là cuộc thảo luận của Phượng Khương Trần và Cửu hoàng thúc đến đây là kết thúc. Sau đó Cửu hoàng thúc ở Cửu vương phủ đợi trái đợi phải cũng không đợi được đồ ăn do Phượng Khương Trần làm, sau khi tức giận lại tự mình đoán mò, có phải nấu cơm khó quá nên Phượng Khương Trần không học được, thế nên…
Ngày nào đó, vị Cửu hoàng thúc đích thân tự mình xuống phòng bếp khiến phòng bếp gà bay chó chạy, hạ nhân từng người run sợ, trong lòng thầm nghĩ chắc do đồ ăn gần đây phòng bếp đưa lên có vấn đề, không hợp với khẩu vị của vương gia.
Kết quả Cửu hoàng thúc đại nhân chỉ khó hiểu nói một câu: “Không có việc gì, các ngươi tiếp tục.” Sau đó đứng im tại chỗ.
Cửu hoàng thúc tự cho mình đứng yên một chỗ sẽ không ảnh hưởng đến người khác, lại không biết rằng vì hắn đứng ở đó nên toàn bộ người phòng bếp không có cách nào chuyên tâm làm việc, nhưng chủ tử đã ra lệnh bọn họ không thể không tiếp tục công việc, cũng không thể để chủ tử thấy họ lười biếng, thế nên nữ đầu bếp và nhóm phụ bếp nơm nớp lo sợ rửa rau thái thịt, việc gì có thể làm đều làm hết.
Từng người đều muốn biểu hiện thật tốt, nhưng lại vì quá khẩn trương nên lại làm hỏng những việc mình hay làm thường ngày.
Nữ đầu bếp rửa rau không lúc đánh vảy cá cẩn thận bị đứt tay, đem một chậu nước nhuộm thành màu đỏ, Cửu hoàng thúc nhìn mà trong lòng đau xót, nghĩ đến cảnh Phượng Khương Trần bị thương như vậy liền âm thầm quyết định, nếu Phượng Khương Trần muốn nấu cơm cũng không thể để nàng làm cá, không lại làm tay bị thương.
Đầu bếp thái thịt muốn khoe khoang kĩ năng dùng dao của mình trước mặt Cửu hoàng thúc, kết quả vì quá khẩn trương nên cắt trúng ngón tay cái, ánh mắt Cửu hoàng thúc xiết lại, Phượng Khương Trần muốn làm cơm cũng không được để nàng thái thịt, cắt thịt không được lại cắt phải tay cũng không ổn.
Đầu bếp xào rau vì muốn khoe khoang thủ nghệ của mình cho Cửu hoàng thúc thấy, cố tình cho lửa bùng lên, kết quả vì quá khẩn trương mà cho lửa bùng quá mức, làm cháy lông mày.
Ừm… Cửu hoàng thúc tưởng tượng cảnh lông mày Phượng Khương Trần bị đốt, toàn thân run lên một cái, yên lặng quay người rời phòng bếp.
Được rồi, hắn vẫn đừng nên cho Phượng Khương Trần xuống bếp thì hơn, phòng bếp quá nguy hiểm!
Đến mức về sau, Phượng Khương Trần đã vô số lần chỉ rõ, ám chỉ đến chuyện vì người trong lòng hầm canh nấu cơm, Cửu hoàng thúc hoặc là không tiếp lời, hoặc là nói sang chuyện khác, dù sao chính là không cho Phượng Khương Trần có dự định xuống bếp.
Phượng Khương Trần tức giận không nhẹ, trong lòng thầm mắng Cửu hoàng thúc đúng là tên ngốc, nàng đã nói rõ ràng như vậy mà Cửu hoàng thúc vẫn không hiểu, tuy nói quân tử tránh xa nhà bếp nhưng nàng cũng không yêu cầu cao, dù Cửu hoàng thúc xuống bếp nấu cho nàng chén cháo thôi cũng được. Nhìn lại biểu hiện của Cửu hoàng thúc, kiếp này nàng không có hi vọng ăn đồ ăn hắn làm mất…
Phượng Khương Trần và Cửu hoàng thúc còn chưa đến nơi đã nghe thấy giọng nói giận dữ của Tô Quán, tiếng đồ vật rơi vỡ không ngừng truyền ra. Phượng Khương Trần cảm thấy may mắn, may mà ở đây là Thú Uyển, trong phòng trang trí rất đơn giản, nếu không một trận cáu giận này của Tô Quán không biết lãng phí biết bao nhiêu tiền bạc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.