Chương trước
Chương sau
Tây Lăng Thiên Lâm trực tiếp mở miệng hỏi: “Phượng Khương Trần, ngươi có biết chỗ Tô Quán xảy ra chuyện không?”
“Lâm thái tử, câu hỏi của ngài quá kỳ lạ.” Phượng Khương Trần tức giận, đồng thời quét mắt nhìn Đông Lăng Tử Lãng và Nguyên Hi tiên sinh.
“Kỳ lạ sao? Bổn cung không thấy thế, bổn cung chỉ hỏi như vậy, sao Phượng tiểu thư phản ứng lớn như vậy? Chột dạ sao?” Tây Lăng Thiên Lâm gõ nhẹ mặt bàn, nhờ vào đó để giải quyết bất an trong lòng.
Dạ Diệp đi vào rất lâu rồi, đến giờ vẫn chưa thấy người đi ra, xem ra Tô Quán gặp phải phiền phức rất lớn.
“Chột dạ? Lời này của Lâm thái tử thật hài hước, dù muốn chột dạ thì cũng không phải ta chột dạ, đừng quên, một canh giờ trước, ta mới biết hôm nay so tài ở Thú Uyển, cho đến khi thái tử nói ra quy tắc so tài, ta mới biết hôm nay so tài gì, ta không hề chuẩn bị mà đến, tất cả vật dụng đều do trong cung chuẩn bị, à… Quên mất, súng trường của ta còn ở đây, đáng tiếc, không dính máu.” Phượng Khương Trần ám chỉ Tô Quán chuẩn bị đầy đủ, hiển nhiên đã sớm biết quy tắc so tài, mà người hiểu rõ quy tắc mới có thể lợi dụng quy tắc.
“Phải không? Đêm qua Phượng tiểu thư ngươi ở đâu?” Tiểu viện phía tây của Phượng Khương Trần sau chuyện thích khách lần trước, canh phòng nghiêm ngặt, nước tát không lọt, châm không cắm được.
“Lâm thái tử tra thẩm phạm nhân sao? Đừng nói Khương Trần không phải tội phạm, dù có là tội phạm, Lâm thái tử ngài cũng không có tư cách thẩm vấn ta, đừng quên ngài là Tây Lăng thái tử, mà ta là Đông Lăng quý nữ.” Hai mắt Phượng Khương Trần lạnh lẽo, giọng điệu cũng thay đổi.
Thái tử và Đông Lăng Tử Lãng cũng ẩn ý chỉ trích nhìn về phía Tây Lăng Thiên Lâm, Tây Lăng Thiên Lâm áy náy cười: “Khương Trần hiểu lầm, bổn cung chỉ hỏi, nếu Khương Trần cảm thấy làm khó, có thể không đáp.”
Đây là đào bẫy lừa Phượng Khương Trần nhảy.
“Lâm thái tử, chúng ta không quen, ngươi gọi Phượng cô nương là được, còn tối qua ta ở đâu? Không phải không thể trả lời, chỉ là thật sự khó nói.” Nói xong lời cuối cùng, gương mặt Phượng Khương Trần đỏ lên, dáng vẻ xấu hổ.
Được rồi, chuyện này không cần nàng nói, người ở đây cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì, dù sao không ai ngu ngốc.
Mặt của Đông Lăng Tử Lãng lập tức đen xì, thái tử và Nguyên Hi lại hứng thú, Nguyên Hi tiên sinh trêu ghẹo nói: “Khương Trần, tối qua chẳng lẽ ngươi và Cửu Hoàng thúc ở cùng một chỗ?”
Cửu Hoàng thúc lành bệnh, họ đã sớm nhận được tin tức sáng nay chuyển về cửu vương phủ.
“Nguyên Hi tiên sinh biết rõ còn hỏi.” Phượng Khương Trần ngẩng đầu, thoải mái, không còn sự thẹn thùng, chuyện này ngược lại làm cho Đông Lăng Tử Lãng và Tây Lăng Thiên Lâm mơ hồ.
Trong lúc đó, Phượng Khương Trần và Cửu Hoàng thúc đã xảy ra chuyện gì? Dáng vẻ này của Phượng Khương Trần thật sự khiến họ hồ đồ rồi, thật không rõ trong hồ lô của Cửu Hoàng thúc bán thuốc gì.
“Báo…” Một thị vệ mặc giáp nhẹ, không liều mạng chạy về phía trước, hô to lên từ xa.
“Nói.” Chính sự quan trọng hơn, mọi người vội vàng dời lực chú ý lên người thị vệ này.
“Bịch…” Thị vệ quỳ một gối lên trước: “Điện hạ, Tô Quán tiểu thư gặp phải một con rắn rất lớn ở khu săn thú…”
Không đợi thị vệ nói xong, Tây Lăng Thiên Lâm vội vàng hỏi: “Tô Quán tiểu thư có gặp chuyện không may không?”
“Khởi bẩm… không có. Tô Quán tiểu thư không sao.” Thị vệ vốn muốn nói “Điện hạ”, nhưng nghĩ đối phương là Tây Lăng thái tử, lập tức ậm ờ.
Trong mắt Tây Lăng Thiên Lâm lóe lên vẻ bất mãn: “Dạ thiếu chủ đâu?”
“Dạ thiếu chủ bị rắn cắn bị thương, trúng độc, ngoài ra còn không ít hộ vệ bị rắn đả thương, trúng độc, mong điện hạ truyền thái y.” Tuy thị vệ trả lời Tây Lăng Thiên Lâm, nhưng lại hướng về phía thái tử.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.