“Không cần.” Cửu Hoàng thúc rốt cục cũng gắp được miếng rau trong bát, đang chuẩn bị đút đến miệng thì tay lại run lên kịch liệt trực tiếp làm rơi miếng rau lên áo. Cửu Hoàng thúc lại làm như bình tĩnh phủi phủi miếng rau xanh ra khỏi áo rồi lại tiếp tục gắp rau.
Nếu cái tay phải kia của Cửu Hoàng thúc thật sự bị phế rồi thì hắn nhất định sẽ trở thành người tàn tật được lưu danh sử sách, rất đáng khâm phục. Phượng Khương Trần không phải là người nhiều chuyện nhưng thấy tay phải của Cửu Hoàng thúc không dùng được xong hết lần này đến lần khác hắn làm rơi vãi thức ăn liền chịu không được. Cửu Hoàng thúc à, ngài có cần phải chà đạp chỗ thức ăn như vậy không hả?
“Để ta đổi cho ngài cái thìa.” Cửu Hoàng thúc không khó chịu nhưng nàng nhìn thấy khó chịu. Nàng ăn xong hết một chén cơm rồi mà Cửu Hoàng thúc phỏng chừng mới ăn được một miếng. Khụ khụ, Phượng Khương Trần nhìn thấy khoé miệng Cửu Hoàng thúc có miếng cơm liền cảm thấy có chút buồn cười.
“Không cần.” Lần này Cửu Hoàng thúc thật sự là nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Phượng Khương Trần hiểu Cửu Hoàng thúc là không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ chật vật lúc này của hắn, cũng không muốn bị mất mặt trước người ngoài. Nhưng mà Cửu Hoàng thúc như vậy không chỉ không ăn được bữa cơm ngon lành mà còn ảnh hưởng đến tâm trạng ăn uống của nàng nữa.
Phượng Khương Trần không thuyết phục được Cửu Hoàng thúc nên đành phải bưng bát mình lên tiếp tục ăn. Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/613057/chuong-1170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.