Đêm qua hình như Cửu hoàng thúc cũng không có ý kia, là chính nàng chủ động nói có thể.
Ôi ôi ôi… Sao có thể như vậy, Phượng Khương Trần ôm chăn mền lăn qua lăn lại… Chuyện đã xảy ra, Phượng Khương Trần cũng không phải là hối hận hay là lo lắng, chẳng qua là nàng cảm thấy mất mặt, rất mất mặt đó!
Cửu hoàng thúc đã nói không cưỡng ép nàng, nhưng hết lần này tới lần khác nàng chủ động nói có thể, thật sự là mất mặt, cũng không phải là thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi ngây thơ, sao lại dễ dàng bị người ta lừa gạt lên giường vậy chứ?
Phượng Khương Trần khóc không ra nước mắt, vùi đầu vào bên trong đầu gối, lặng lẽ than khóc vì bản thân mất đi sự trong trắng.
Trinh tiết là xiềng xích trói buộc nữ nhân, nàng cũng là nữ nhân, mặc dù được hưởng nền giáo dục nam nữ bình đẳng của hiện đại nhưng nàng cũng rất quan tâm đến sự trong trắng của mình.
Cũng may, người chiếm được cơ thể mình là Cửu hoàng thúc, là người mình thích, vừa nghĩ như thế, trong lòng Phượng Khương Trần lại thấy thoải mái hơn, mất sự trong sạch trong tay Cửu hoàng thúc còn tốt hơn nhiều so với rơi vào tay Tây Lăng Thiên Lâm.
Quả nhiên nàng là một người dễ thỏa mãn.
Phượng Khương Trần nghĩ thông suốt rồi ôm chăn mền ngồi dậy, thật ra nàng cũng không thấy khó chịu như vậy, trên người sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khoái, bên hông cũng không thấy đau nhức chút nào, ôi… Chỗ đó, hình như Cửu hoàng thúc đã thoa thuốc cho nàng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612995/chuong-1108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.