Được rồi, nàng thừa nhận đúng là có thoải mái đấy, nhưng so với cảm giác đau đớn như thể cơ thể bị xé toạc ra làm đôi thì chút thoải mái này cũng không nên tính làm gì.
Cơ thể nàng từ trên xuống dưới không chỗ nào không đau, đặc biệt là chỗ đó không cần nhìn cũng đoán được nhất định đã sưng tấy lên rồi, nhưng hết lần này tới lần khác tên này một khi đã đâm vào rồi sẽ không rút ra nữa, cho dù bắn xong vẫn không chịu nhúc nhích mà tiếp tục chờ đợi thứ của mình cương cứng tiếp.
Nàng là người chứ có phải con búp bê khí đâu mà chịu được giày vò như vậy, mệt đến sắp phát điên… Chân tay cơ thể nàng sắp rụng hết đến nơi rồi.
Phượng Khương Trần không còn tí sức nào ngã phịch xuống giường, bây giờ nàng ngay cả sức để nâng tay cũng không có, tự nhủ phải tiết chế lại, thật tiết chế, nàng không muốn đánh nhau với hắn đâu, nhưng cái tên này hình như còn không biết chữ ‘tiết chế’ viết như thế nào.
Hắn ta không sợ tiệt giống mà chết hả trời. Phượng Khương Trần dùng tay chọc chọc vào ngực hắn, nén giận nói: “Người không biết còn tưởng ngài mấy trăm năm qua không gặp nữ nhân đấy, ngay cả xương sống của ta mà cũng gặm.”
“Bởi vì đó là nàng.” Cửu Hoàng thúc nghiêm mặt nói, nâng tay Phượng Khương Trần lên vừa liếm vừa hôn, nàng phát hiện cái gì đó của Cửu Hoàng thúc đang ở bên trong nàng lại có phản ứng rồi, bắt đầu trướng lớn lên.
Mặt mày Phượng Khương Trần biến sắc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612986/chuong-1099.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.