Thực ra, không có người mẹ nàng có thể chấp nhận được đứa con mà mình mang nặng đẻ đau suốt chín tháng mười ngày lại là một đứa bé không khoẻ mạnh.
Đúng như dự đoán của Phượng Khương Trần, Tạ Hoàng Quý phi chỉ là buồn bực trong lòng, điều này không chỉ ảnh hưởng xấu đến sức khoẻ mà còn có hại cho đứa bé, Phượng Khương Trần bắt đầu nghi ngờ liệu có phải lúc trước mình đã chẩn đoán sai kết quả rồi hay không?
“Nương nương, sức khẻo của người không có gì đáng ngại, người chỉ buồn bực tích tụ trong lòng mà thôi, nương nương, Khương Trần hi vọng nương nương có thể yên tâm, cho dù không vì bản thân mình thì cũng phải suy nghĩ cho đứa nhỏ trong bụng, tiểu Hoàng tử rất cần người.’’ Thân là đại phu, nàng cần phải khuyên bảo người bệnh hãy thả lỏng tinh thần, đặc biệt là thai phụ, cho dù tình trạng của thai phụ xấu đến nhường nào đi chăng nữa thì cũng không thể liên luỵ đến đứa nhỏ.
Tạ Hoàng Quý phi buồn bã cúi đầu xuống, vẻ mặt tràn ngập lo lắng phiền muộn: “Khương Trần, sao bổn cung có thể không biết điều đó, chỉ là đứa nhỏ này… Bổn cung thực sự rất lo lắng cho nó, nó là long tử mà Hoàng thượng đang ngày ngóng đêm trông, ngộ nhỡ có chuyện gì, đứa nhỏ này vừa mới sinh ra sẽ bị chính phụ hoàng nó ghét bỏ.’’ Mà nàng cũng sẽ bị Hoàng thượng lạnh nhạt, thậm chí toàn bộ Tạ gia cũng sẽ vì nó mà gặp tai ương, Tạ Hoàng Quý phi không thể đánh cược.
“Nương nương, người cứ yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612948/chuong-1061.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.