“Ha ha ha ha, Phượng Khương Trần, ngươi vẽ rất đẹp, lão phu đã từng may mắn nhìn thấy một bức tranh cấu trúc bộ xương của một đại phu nổi tiếng, nhưng không thể tỉ mỉ và chính xác giống như thế này.’’ Nhan lão mỉm cười, mặc dù có vẻ khiêm tốn nhưng những người ở đây đều hiểu rằng vì Phượng Khương Trần đã khẳng định lại lời nói của hắn nên hắn đang cảm thấy cực kỳ đắc ý.
Trái tim Phượng Khương Trần hQuáng hốt nhảy dựng lên, sao nàng có thể quên mất chuyện này chứ?
Thời đại này người ta rất tôn trọng người đã khuất, trong những tình huống bình thường, cho dù là đại phu cũng không thể nào tìm thấy một thi thể hoàn chỉnh.
Nhưng ngay cả khi giao một thi thể hoàn chỉnh cho đại phu thì cũng không ai dám giải phẫu, cho dù dám đi chăng nữa thì cũng không thể nhìn thấy xương cốt. Sau khi chết, hầu hết mọi người đều được chôn xuống đất, sau khi chôn cất cũng không thể khai quật mồ phần người đã khuất lên rồi sắp xếp từng khúc xương theo đúng thứ tự của nó để nghiên cứu và vẽ lại.
Bức tranh bộ xương người của nàng quá tỉ mỉ và chi tiết, ngược lại khiến người khác cảm thấy hơi bất thường. Nếu có ai đó truy hỏi về nguồn gốc của bức tranh này, có lẽ nàng sẽ đuối lý, nói không chừng còn vô tình tiết lộ ra ngoài chuyện lúc trước Tôn Chính Đạo tìm thi thể đến để cho nàng luyện tập cũng nên.
Để phòng ngừa ngộ nhỡ, Phượng Khương Trần “hờ hững” giải thích một câu: “Đa tạ Nhan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612942/chuong-1055.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.