Tình huống của Tây Lăng Thiên Vũ thật sự không tốt. Đây không phải là chỉ thương thế của hắn, mà là chỉ trạng thái tinh thần của hắn, hắn quá mức căng thẳng và bất an! Phượng Khương Trần không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng nàng có thể khẳng định, chắc chắn đây không phải chuyện gì tốt.
“Phượng Khương Trần, ngươi mau xem thử chân của bổn điện hạ, nó còn cứu được nữa không?” Tây Lăng Thiên Vũ nắm chặt hai tay của Phượng Khương Trần, vẻ mặt vội vàng, hai tay run rẩy cũng đủ cho lòng hắn thấy bất an.
Phượng Khương Trần nhíu mày, dùng sức rút tay của bản thân về. Tây Lăng Thiên Vũ chuyển sang nắm lấy y phục của nàng, Phượng Khương Trần chỉ nhìn thoáng qua, không hề nhiều lời, lạnh lùng trừng mắt với thị nữ ở trong phòng một cái: “Đã có chuyện gì xảy ra?”
Nàng có thể khẳng định, nhất định là đã có chuyện, nên Tây Lăng Thiên Vũ mới trông như vậy. Dưới cái nhìn của Phượng Khương Trần, thị nữ cuống quít ngừng cầm tóc, cúi đầu.
Phượng Khương Trần biết mình không hỏi được đáp án, bèn không hỏi nữa. Nàng xoay người nhẹ giọng an ủi Tây Lăng Thiên Vũ, ra hiệu hắn buông tay: “Điện hạ đừng lo lắng, để cho ta xem thử trước đã, không sao đâu.” Dù thế nào đi nữa, an ủi cho người bệnh trước rồi nó.
“Được được.” Lúc này Tây Lăng Thiên Vũ mới buông tay, chỉ là lo lắng trong mắt không hề giảm đi nửa phần.
Phượng Khương Trần không hề nhiều lời, tùy tay mở hộp thuốc ra, lấy bao tay và khẩu trang đeo vào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612866/chuong-979.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.