Tám ván, nàng ta có thể thắng năm, đây là dự tính ban đầu của bọn họ, vậy nên Tô Quán cũng không có lo lắng gì.
“Cưỡi ngựa bắn cung, y thuật và võ thuật sao?” Trong mắt Nam Lăng Cẩm Phàm lóe lên ánh sáng quỷ dị khó dò, môi mỏng khẽ nhếch lên, lộ ra răng răng trắng bóng: “Nếu bản điện hạ có thể khiến ngươi thắng Phượng Khương Trần trong ba ván đó thì sao?”
“Tam điện hạ?” Tô Quán ngẩng mạnh đầu lên, đối mắt với Nam Lăng Cẩm Phàm, lại nhanh chóng dời mắt đi. Nàng ta âm thầm hít vào một hơi, hỏi với giọng nói bình tĩnh: “Ý của điện hạ là?”
Ba hạng này là do hoàng thất Đông Lăng yêu cầu phải có, Tô gia cũng có thể hiểu được. Hoàng thượng Đông Lăng không muốn khiến cho Phượng Khương Trần thua thảm quá, Tô gia cũng muốn cho Hoàng thượng mặt mũi, nên Tô gia mới đồng ý.
Tô gia không thèm để ý loại tiểu tiết này. Dù sao danh môn quý nữ cũng cần tinh thông tất cả cầm kỳ thi họa, từ, lễ nghi, cưỡi ngựa bắn cung. Khả năng cởi ngựa của Phượng Khương Trần tốt thật, nhưng Tô Quán cũng sẽ không quá kém. Về phần y thuật và võ thuật, Tô gia khinh thường. Đó là những thứ nữ nhân nhà trong sạch sẽ học sao?
“Đúng như lời ngươi nghe đấy! Bản điện hạ có thể bảo đảm ngươi thắng luôn cả Phượng Khương Trần trong y thuật và võ thuật. Về phần cưỡi ngựa bắn cung, có thể làm thành thế hòa. Tô Quán, ngươi nghe đây, bổn điện hạ cần ngươi tỷ thí thắng Phượng Khương Trần bảy trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612860/chuong-973.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.