Trái lại Lam Cửu Khánh, lúc này vẻ mặt cũng bình tĩnh, hệt như người vừa bối rối trước đó không phải hắn. Vấn đề này cũng chỉ là hắn thuận miệng bật ra thôi, nhưng đôi lỗ tai khẽ nhúc nhích kia đã tiết lộ tâm trạng của hắn: Hoảng hốt – Hắn rất căng thẳng mà cũng rất quan tâm đáp án của Phượng Khương Trần.
“Cần phải trả lời luôn sao?” Suy nghĩ nửa ngày, Phượng Khương Trần cũng không biết phải đưa ra câu trả lời như thế nào, đơn giản tránh đi.
“Phải, rất đơn giản, ngươi chỉ cần trả lời là có hay không là được.” Ánh mắt Lam Cửu Khánh kiên định.
Phượng Khương Trần thở dài đầy vô lực: “Vấn đề này rất khó trả lời, ngươi là đang bức ép ta.”
“Ta coi như là đang bức ép mình.” Lam Cửu Khánh không để ý việc thừa nhận sự lên án của Phượng Khương Trần một chút nào.
“Ngươi!” Phượng Khương Trần trừng mắt với Lam Cửu Khánh vô cùng giận dữ, sao người này lại như thế này vậy?
Người bình thường sẽ không hỏi vấn đề như vậy! Lam Cửu Khánh hỏi vấn đề này thì chẳng khác nào đã xem nàng trở thành người một nhà. Đối với chuyện này, Phượng Khương Trần bày tỏ sự vinh hạnh, nhưng mà…
Nhìn bộ dáng xuất quỷ nhập thần của Lam Cửu Khánh, Phượng Khương Trần không nghĩ cũng biết thân phận Lam Cửu Khánh không hề an toàn. Một khi đáp “ừ”, nàng cũng sẽ thành kẻ trộm thuyền.
Tuy rằng trước đó nàng đã giúp Lam Cửu Khánh không ít, nhưng tính chất của nó không giống. Trước đó nàng giúp Lam Cửu Khánh chỉ là tiện tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612849/chuong-962.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.