Chương trước
Chương sau
Nếu thật sự muốn nàng đến chữa trị, thực hiện giải phẫu thay trái tim cho thái tử cũng không phải là chuyện không thể, nhưng điều kiện tiên quyết là đảm bảo tính mạng cho nàng, nàng là thầy thuốc chứ không phải thần thánh, chỉ có thể chạy đua với thần chết chứ không thể giật lấy người sắp chết từ tay của thần chết.
Bảy phần? Rủi ro là quá lớn. Hắn không thể để Phượng Khương Trần mạo hiểm như vậy: “Đừng để thái tử biết.”
Cửu Hoàng thúc dặn dò Phượng Khương Trần. Hắn sợ rằng Phượng Khương Trần sẽ quên thân phận của thái tử khi nàng nhìn thấy thái tử, nhất thời xúc động sẽ làm ra chuyện bất lợi với chính mình. Không phải hắn không tin vào Phượng Khương Trần, mà là dựa trên sự hiểu biết của hắn về Phượng Khương Trần nàng thực sự sẽ làm ra điều đó.
“Ta sẽ cố gắng.” Một số chuyện nàng không khó để có thể khống chế được nó, Cửu Hoàng thúc cũng hiểu chuyện này nên không nói thêm, trong lòng chỉ âm thầm tính toán xem có nên cho phép Phượng Khương Trần rời đi một thời gian không.
Phượng Khương Trần không biết kế hoạch trong lòng của Cửu Hoàng thúc, thấy Cửu Hoàng thúc im lặng, nàng bất giác đề phòng, khi bước ra sân, Phượng Khương Trần nói: “Cửu Hoàng thúc, xin hãy dừng bước, Khương Trần sẽ đi một mình.”
Hướng Cửu Hoàng thúc chắp tay, mặc kệ Cửu Hoàng thúc có đồng ý hay không, Phượng Khương Trần nhanh chóng bước chân về phía cửa bên, để những người hầu trong cung đưa nàng trở về.
Ban ngày ra tay áp đảo nàng, buổi tối lại trình diễn ấm áp đưa tiễn nàng, lại nhắc tới thân phận của thái tử, ai biết Cửu Hoàng thúc có kế hoạch gì, lời nói của Cửu Hoàng thúc rõ ràng là đang thăm dò nàng, tốt hơn hết vẫn nên cẩn thận.
Không trách Phượng Khương Trần quá đa nghi, ban ngày nàng mới đắc tội đến Cửu Hoàng thúc, cũng không dám tận hưởng sự đãi ngộ của Cửu Hoàng thúc đối với mình.
“Đúng là không biết tốt xấu.”
Cửu Hoàng thúc dừng lại, khịt mũi rồi xoay người đi về phía thư phòng.
Lòng kiêu hãnh của hắn đã ngăn hắn tiến lên quấn lấy nàng. Sự từ chối của Phượng Khương Trần rõ ràng đến mức hắn không thể nào làm ngơ được. Tâm trạng đang tốt của Cửu Hoàng thúc đã bị câu nói của Phượng Khương Trần làm cho tan biến…
Phượng Khương Trần cứ nghĩ rằng trước khi lắp chân giả của Tây Lăng Thiên Vũ, sẽ không có ai đến làm phiền nàng cả. Ngay cả Cửu Hoàng thúc cũng nhìn thấy được sự “Vất vả” của nàng như vậy, chuyện đó có giúp nàng ngăn chặn trước một số rắc rối.
Kết quả, nàng phát hiện mình đã đánh giá quá cao địa vị của mình trong lòng Cửu Hoàng thúc, đánh giá thấp độ khó của đối phương, ngay ngày hôm sau đã nhận một chiếu chỉ gọi vào cung.
Về phần cái gì thì nàng không biết, nhưng có thể kết luận là không có chuyện gì tốt, bởi vì người gọi nàng đến gặp lần này là hoàng hậu nương nương. Tên thái giám đến truyền chiếu chỉ lại càng thêm căm ghét.
Chuyền chiếu xong thu lại, không nói thêm một chữ.
Kể từ khi Tạ hoàng quý phi mang thai, hoàng hậu nương nương đều rất bận rộn, bận rộn chinh chiến trong cung, dỗ dành người con gái sắp gả, chỉ trong vài tháng, trên mặt hoàng hậu nương nương đã xuất hiện thêm những nếp nhăn.
Một người phụ nữ khi có chuyện lo lắng sẽ nhanh chóng già đi, lời này rất có đạo lý, điều khiến Phượng Khương Trần không hiểu là một hoàng hậu nương nương bận rộn như vậy, làm sao có thời gian để nghĩ về một kẻ tiểu nhân như nàng.
“Tham kiến hoàng hậu nương nương, thiên tuế, thiên tuế, ngàn thiên tuế.”
Phượng Khương Trần thành thật chào, không cho hoàng hậu có cơ hội chỉ ra lỗi của mình. Với tư thế quỳ chuẩn, ngay cả những bảo mẫu nghiêm khắc nhất cũng không thể tìm ra lỗi sai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.