“Vâng.” Phượng Khương Trần lại đi lên trước, Cửu Hoàng thúc vẫn cứ không hài lòng, mãi đến khi giữa hai người chỉ cách nhau có nửa bước, đưa tay là có thể kéo đối phương thì Cửu Hoàng thúc mới hài lòng.
Nếu không thể để cho Phượng Khương Trần chủ động đến Cửu vương phủ, vậy thì để cho Phượng Khương Trần chủ động tới gần.
“Phượng Khương Trần, người vẫn còn muốn kén rể à?” Cửu Hoàng thúc nhắc lại, chỉ còn điều lúc này giọng điệu đầy trêu tức.
“Đúng.” Phượng Khương Trần cứng đầu đáp lại.
“Được, có muốn bổn vương hỗ trợ không, bổn vương chắc chắn biết nhiều thanh niên tài giỏi tuấn tú hơn ngươi.” Sai còn mạnh miệng à, Phượng Khương Trần mà thật sự bằng lòng tìm bừa ai đó gả đi thì đã gả lâu rồi.
Nhưng hắn vẫn cứ bị lòng ghen tuông làm mù quáng, không nghĩ tới chuyện này.
Phượng Khương Trần ơi Phượng Khương Trần, ngươi vì khế đất của Phượng phủ đúng là có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào, cũng là do bổn vương yêu thích ngươi, nếu bổn vương mà không thích ngươi thì chiêu này của ngươi có hữu dụng không?
Trong lòng Cửu Hoàng thúc tức giận lắm.
Phượng Khương Trần xuất chiêu này, không phải là đã ăn chắc hắn rồi sao, chẳng phải là biết hắn có ý với nàng rồi ư, nói cách khác lời này của Phượng Khương Trần mà truyền ra ngoài thì nào có chút giá trị gì.
Cửu Hoàng thúc rất tức giận, hắn đều đã tính toán tốt hết thảy, lại duy độc trái tim của mình là không tính đến, kết quả Phượng Khương Trần chẳng suy tính gì, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612787/chuong-900.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.