Chương trước
Chương sau
Âm thanh băng lãnh xuyên qua toa xe, truyền vào tai Vương Cẩm Lăng và Phượng Khương Trần.
Thì ra mục tiêu của những người này là Vương Cẩm Lăng!
“Khương Trần, thật xin lỗi, liên lụy ngươi rồi.” Vương Cẩm Lăng có chút áy náy, hắn vốn hộ tống Phượng Khương Trần trở về, kết quả lại hại Phượng Khương Trần rơi vào cảnh nguy hiểm.
“Đừng nói gì mà liên lụy hay không liên lụy. Thích khách không chỉ có một nhóm, nhóm còn lại có lẽ đến ám sát ta đấy.” Nàng và Vương Cẩm Lăng cùng nhau xuất cung chính là nhờ vả sự bảo vệ của hắn. Bây giờ người gặp phiền phức là Vương Cẩm Lăng, nàng sao có thể đẩy trách nhiệm lên người hắn, nói là bị hắn liên lụy được.
Phượng Khương Trần vừa dứt lời thì lập tức nghe thấy tiếng xa phu: “Gia chủ, phía trước lại có thêm một nhóm thích khác.”
Nói cách khác, trong tối hôm nay có ít nhất ba nhóm người chờ giết bọn họ.
“Mặt mũi của chúng ta lớn thật.” Phượng Khương Trần tìm niềm vui trong nước mắt.
“Là xe ngựa Vương gia, Phượng Khương Trần cũng ở trong xe, chủ tử có lệnh không để sót một tên.” Sau khi xác định thân phận người trong xe, thích khách lập tức xông lên muốn vây quanh bọn họ.
“Đi tiếp.” Vương Cẩm Lăng biết rất rõ một khi bọn họ bị ngăn lại thì chỉ có một con đường chết.
“Ngăn xe ngựa lại, đừng để bọn hắn thoát.” Bọn thích khách cũng biết rất rõ nếu để Vương Cẩm Lăng và Phượng Khương Trần chạy, lần sau muốn giết bọn họ cũng không dễ dàng như vậy.
“Vâng.” Xa phu mặc dù lo lắng, nhưng có thể nghe ra hắn ta cũng không kinh hoàng. Hạ nhân trong Vương gia đúng là có vài phần kiến thức.
Xe ngựa chạy loạn khiến Vương Cẩm Lăng và Phượng Khương Trần đảo tới đảo lui trong xe, sắc mặt của hai người cũng chẳng dễ chịu.
“Xem ra vận khí của chúng ta đêm nay không tốt lắm.” Vương Cẩm Lăng cười khổ, hôm nay ám vệ đi theo hắn là theo tiêu chuẩn đại công tử, chỉ có tám người, có lẽ tối nay bọn họ sẽ mất mạng tại đây.
“Quả thật rất xui xẻo.” Hai người xui xẻo va vào nhau cũng không đơn giản là một cộng một bằng hai, thích khách chồng chất như vậy chính là nguy hiểm trí mạng với bọn họ. Phượng Khương Trần lấy một con dao giải phẫu từ bắp chân ra, chém hai nhát cắt váy và ống tay áo ra.
“Ngươi mang chủy thủ vào cung?” Vương Cẩm Lăng chỉ vào tay thanh dao giải phẫu lóe sáng trên tay Phượng Khương Trần: “Sao ngươi mang vào được?”
“Cứ mang vào vậy thôi.” Phượng Khương Trần lắc lắc dao giai phẫu, binh khí thời đại này chủ yếu sử dụng sắt, khối đá lớn kiểm tra khi tiến cung cũng là nam châm, thế nhưng dao giải phẫu của người là inox, còn là loại hợp kim inox-crom cao cấp nhất, nam châm căn bản không phát hiện ra nó được.
“Lúc về ta sẽ chuẩn bị cho ngươi hai thanh cất người người phòng thân, thứ này dù mang vào cung vẫn được.” Phượng Khương Trần không giải thích quá nhiều, sau khi cắt bỏ quần áo vướng víu, nàng lập tức cong người mở cửa xe ra.
Xe ngựa xông thẳng về phía trước, tách đám thích khách ra, nhưng những kẻ này vẫn không hề bỏ cuộc, theo sát ngay sau xe. Đây là đường phố ở hoàng thành, không phải nơi hoang vu dã ngoại, xe ngựa không thể đi quá xa, cũng không đi được quá nhanh.
“Cẩm Lăng, dựa vào xe ngựa này chắc chắn không thoát khỏi đám thích khách này, chúng ta cưỡi ngựa đi.”
“Được, ta bảo xa phu dừng lại.” Vương Cẩm Lăng biết kỹ thuật cưỡi ngựa của Phượng Khương Trần rất tốt.
“Không cần, mất quá nhiều thời gian, chúng ta nhảy thẳng xuống đi.” Tốc độ của xe ngựa rất nhanh, nhưng Phượng Khương Trần hoàn toàn không để vào mắt. Tốc độ của xe ngựa làm sao có thể nhanh hơn ô tô được, lúc ô tô lao nhanh nàng còn dám nhảy, huống hồ gì là xe ngựa.
“Cẩm Lăng, nhảy.” Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, Phượng Khương Trần nắm lấy tay Vương Cẩm Lăng rồi nhảy xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.