Chương trước
Chương sau
Chất giải độc gì đó cũng mang theo. An toàn là số một. Lỡ không may bị người khác hạ độc sẽ rất phiền phức. Phượng Khương Trần vừa nghĩ vừa tính toán, bởi vậy nàng phát hiện Vương Cẩm Lăng có rất nhiều thứ phải mang theo, không biết xe ngựa của hắn có đủ lớn hay không…
Vương Cẩm Lăng bôi thuốc cho Phượng Khương Trần thì quay về chỗ ngồi, nhìn Phượng Khương Trần tính toán xem hắn cần đem những gì theo. Vương Cẩm Lăng phát hiện dáng vẻ của bọn họ giống như thê tử chuẩn bị hành trang cho phu quân sắp đi xa.
Rất vụn vặt, nhưng cũng rất ấm áp.
Vương Cẩm Lăng không làm phiền Phượng Khương Trần, chờ nàng đếm từng cái xong. Mãi đến khi Phượng Khương Trần gật đầu thỏa mãn: “Gần như đủ rồi, sau khi trở về ta lập tức bắt đầu chuẩn bị.”
“Được, chỉ cần là ngươi chuẩn bị thì ta đều đem theo.” Chỉ cần là Phượng Khương Trần chuẩn bị thì hắn sẽ mang theo, dù không dùng được cũng không sao.
Ạch… Lời này rõ ràng rất bình thường, nhưng sao nàng lại thấy có chút không đúng vậy? Còn vì sao mà không đúng, nàng nhất thời không chỉ ra được.
Vương Cẩm Lăng là ai cơ chứ, thấy Phượng Khương Trần như vậy thì lập tức đổi sang chuyện khác, dời sự chú ý của Phượng Khương Trần đi.
“Khương Trần, ta đã giao chuyện trùng kiến Phượng phủ cho Cẩm Hàn, đến lúc đó ta sẽ để hắn triệu tập thợ thủ công của Vương gia. Ngươi yên tâm, ngươi muốn mấy gian nhà gỗ này thế nào thì nhất định sẽ như thế đó.”
Vương gia có thợ thủ công của riêng họ, thậm chí còn giỏi hơn trong hoàng cung ba phần. Lúc trước hoàng thất Đông Lăng xây dựng hoàng cung chính là mượn thợ thủ công từ hai nhà Vương Tạ.
“Chuyện này có phiền phức quá không? Ta có thể tìm người khác.” Danh tiếng thợ thủ công của Vương gia, Tôn Chính Đạo đã nói với nàng từ trước, đồng thời cũng khéo léo nhắc nhở nàng tốt nhất đừng dùng thợ thủ công của Vương gia, nếu không sẽ gây ra rắc rối.
Chủ yếu sẽ có quá nhiều người ước ao, ghen tị. Biết bao nhà quyền quý trong hoàng thành đã đưa ra cái giá trên trời, muốn mời thợ thủ công của hai nhà Vương Tạ xây dựng nhà cửa cho bọn họ, nhưng tất cả đều bị từ chối. Một cô nhi như nàng mà lại có thể được như vậy, đến lúc đó Phượng phủ của nàng còn không bị người ta nhìn chằm chằm sao.
Chuyện ép mua ép bán mất nhiều hơn thu, Vương Cẩm Lăng có thể bảo vệ nàng trong nhất thời, nhưng có khả năng bảo vệ nàng cả đời sao?
Hơn nữa, Vương Cẩm Lăng còn có chuyện mà bản thân phải làm, không thể trở thành bảo tiêu chuyên trách của Phượng Khương Trần. Còn nữa, Vương Cẩm Lăng chỉ là gia chủ Vương gia, rất nhiều chuyện không phải hắn muốn là được.
Tối nay, Vương Cẩm Lăng ra mặt giúp nàng. Lát nữa trở lại Vương gia, phỏng chừng hắn phải đối mặt với sự chỉ trích của người trong gia tộc.
Vương Cẩm Lăng hiểu rõ nỗi lo lắng của Phượng Khương Trần, hắn chỉ muốn đưa cho nàng những thứ tốt nhất, nhưng lại không nghĩ đến hoàn cảnh của Phượng Khương Trần: “Nếu như vậy thì không cần đến thợ thủ công của vương gia. Thiên hạ này còn rất nhiều thợ giỏi, dân gian cũng có cao thủ, đến lúc đó ta sẽ bảo Cẩm Hàn đi tìm hiểu.”
“Chút chuyện nhỏ này không cần phiền đến Cẩm Hàn. Tới lúc đó ta tự mình đi xem, nếu như thật sự không được thì ta sẽ tìm Cẩm Hàn giúp đỡ.” Nàng họ Phượng, chứ không phải họ Vương. Tài nguyên của Vương gia cũng không phải để cho nàng dùng. Vì để tránh hiềm nghi, nàng căn bản không nên đi đến cửa Vương gia.
Đương nhiên, phần nhiều vẫn do nàng ghét quy củ của Vương gia. Quy củ của thế gia hào môn này còn nhiều hơn cả hoàng cung. Ở Vương gia, khắp người nàng đều không dễ chịu.
Nói đến Vương gia, nàng lại xoắn xuýt vì chuyện Nam Lăng cẩm phàm. Do dự một hồi, Phượng Khương Trần quyết định thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình; “Đúng rồi, Cẩm Lăng, chuyện Nam Lăng Cẩm Phàm là sao vậy, nhìn dáng vẻ của hắn hình như rất sợ ngươi.”
“Không phải hắn sợ ta, mà là sợ bốn chữ gia chủ Vương gia.” Vương Cẩm Lăng không có ý định giấu Phượng Khương Trần. Chuyện này xem như là một bí mật công khai trong giới quyền quý, nếu không phải vì Phượng Khương Trần, hắn cũng không vội vàng tiếp nhận gánh nặng gia chủ.
“Tiên hoàng Nam Lăng họ Vương.”
“Ồ?” Phượng Khương Trần kinh hãi, nhìn Vương Cẩm Lăng một cách không dám tin: “Nói như vậy, Nam Lăng Cẩm Phàm là người của Vương gia sao? Vậy vì sao Vương gia lại cống hiến cho hoàng thất Đông Lăng?”
Vẻ mặt giật mình của Phượng Khương Trần khiến Vương Cẩm Lăng hài lòng: “Có thể coi là vậy. Nam Lăng Cẩm Phàm là một nhánh chi thứ của Vương gia, lớn lên ở Nam Lăng, cũng không gần với chúng ta. Các đại thế gia trên cơ bản đều là vậy, con cháu rất nhiều, trải rộng khắp Cửu Châu địa lục, mỗi chi tự làm chủ, trừ khi liên quan đến sống còn của gia tộc thì gia chủ sẽ không can thiệp, cũng sẽ không gặp những chi thứ kia. Còn về phần cống hiến cho hoàng thất Đông Lăng, cái này không đúng, con cháu thế gia chỉ trung thành với gia tộc.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.