Cửu Hoàng thúc thừa nhận, lần đầu nhìn thấy Phượng Khương Trần và Lâm thái tử lôi kéo chuyện trò, hắn quả thực tức giận. Nhưng hắn biết rõ con người Phượng Khương Trần, sau khi bình tĩnh lại thì hiểu chuyện gì đã xảy ra.
“Thái tử thế nào rồi?” Giọng Cửu Hoàng thúc không nhỏ, đủ để tất cả mọi người ở đây có thể nghe thấy. Phượng Khương Trần hiểu ý của Cửu Hoàng thúc, lập tức nói lớn tiếng hơn: “Bệnh cũ của điện hạ tái phát, bây giờ đã không sao.”
Dưới sự trấn an của Phượng Khương Trần, hơi thở của thái tử đã ổn định hơn nhiều, lại thêm hắn bản tính kiên trì, cũng không phải là người dễ dàng từ bỏ sinh mạng của mình.
“Thái tử không sao là tốt, truyền thái y tới khám, để tránh làm chậm trễ bệnh tình của thái tử.” Ý của Cửu Hoàng thúc rất rõ ràng, chính là không muốn Phượng Khương Trần dính vào chuyện này.
Bệnh của thái tử không giống với Vương Cẩm Lăng. Không chữa khỏi mắt cho Vương Cẩm Lăng, cùng lắm hắn cũng chỉ tiếp tục bị mù. Nhưng còn thái tử? Nếu không chữa khỏi bệnh, thái tử sẽ chết, mà nếu thái tử chết, người chữa trị cũng phải chôn theo.
Ban đầu Cửu Hoàng thúc muốn Phượng Khương Trần chữa trị cho thái tử, nhưng sau đó ý nghĩ này dần dần bị xua tan, rủi ro quá lớn.
Thái tử hiểu sự bảo vệ của Cửu Hoàng thúc đối với Phượng Khương Trần, lập tức chống chịu thân thể yếu ớt đứng lên: “Đa tạ hoàng thúc, Phượng tiểu thư y thuật cao minh, điệt nhi đã không còn đáng ngại.”
Giọng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612718/chuong-831.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.