“Không sao, chỉ là bệnh cũ thôi.” Sắc mặt thái tử tái nhợt đáng sợ, hơi thở dồn dập, đừng nói là Phượng Khương Trần vốn là chuyên gia ngoại khoa tim mạch, ngay cả người bình thường cũng có thể nhìn ra được.
Với tư cách là một bác sĩ, đối mặt với bệnh nhân, phản ứng đầu tiên của nàng là kiểm tra xem xét: “Thái tử, nếu như ngài tin tưởng Khương Trần, có thể để cho Khương Trần xem qua được không?”
“Khương Trần, vết thương của ngươi?” Ngược lại, thái tử hy vọng Phượng Khương Trần có thể giúp hắn xem qua, lồng ngực hắn đau dữ dội. Nhưng Phượng Khương Trần là người hoàng thúc che chở, hắn nào dám.
“Vết thương nhẹ thôi, không có gì đáng ngại.” Phượng Khương Trần ngừng chườm đá, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện để người ngoài nhìn thấy gương mặt sưng đỏ của mình. Nàng làm vậy không phải để tranh thủ sự đồng tình; nếu thật sự muốn tranh thủ sự đồng tình, trước đó cũng sẽ không trốn tránh trong vòng tay của Cửu Hoàng thúc.
Trước đó không để lộ ra là vì quá khó coi. Nàng biết rất rõ, bị tát vào mặt, vừa phấn vừa máu, dáng vẻ khó coi vô cùng. Nói thế nào nàng cũng là một mỹ nhân, bộ mặt xấu xí không nên phô ra ra ngoài vẫn hơn. Hơn nữa, để mọi người thấy được bộ dạng xấu xí như vậy của nàng, trừ vài lời thương cảm của mọi người ra thì chả có ích lợi gì.
Khi Phượng Khương Trần đứng dậy, muốn kích hoạt bộ dụng cụ y tế thông minh, nhưng tiếc là y phục quá rộng, quả thực rất bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612716/chuong-829.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.