Khó trị hơn cả nữ nhân đanh đá còn xin được cưới, đúng thật là tự cho mình là hạ tiện.
Phụt…
Một quan viên trẻ bên dưới quả thực không nhịn được, bật cười ngay tại chỗ, nhưng chốc lát hắn lại sợ đến mức suýt tè ra quần.
Cửu Hoàng thúc, thái tử, Thuần Vương, Lạc Vương và Nam Lăng Cẩm Phàm cùng lúc trừng mắt nhìn về phía hắn. Nam Lăng Cẩm Phàm không khách khí hừ lạnh: “Câm miệng.”
“Hạ quan, hạ quan…” Quan viên trẻ tái xanh mặt, phản ứng đầu tiên là quỳ xuống cầu xin tha thứ. Nhưng hắn vừa mới đứng dậy đã bị thái giám to khỏe phía sau kéo xuống. Là Hoàng thượng ngầm cho phép.
Vốn nghĩ rằng sau một cuộc chiến như vậy, Phượng Khương Trần và Nam Lăng Cẩm Phàm sẽ không thể tranh cãi tiếp. Nhưng không ngờ, tên tiểu nhân Nam Lăng Cẩm Phàm vốn dĩ không buông tha cho Phượng Khương Trần. Hắn quay lại đối mặt với Phượng Khương Trần, dáng vẻ cao ngạo và vẻ mặt xem thường: “Lấy ngươi? Phượng Khương Trần, ngươi nghĩ mình là thứ gì, bản vương chỉ tùy tiện nói ra như vậy, ngươi lại tưởng thật? Nữ nhân như ngươi cũng xứng đáng được bản vương xin cưới, chẳng qua là một món đồ chơi mà thôi.”
Đồ chơi, đồ chơi cả nhà ngươi.
Hai mắt Phượng Khương Trần bốc lửa, hiển nhiên nàng cũng nổi giận. Lông mày vừa mới giãn ra của Cửu Hoàng thúc lại nhíu lại, mắt hơi nhắm lại, che giấu sự lo lắng trong mắt.
Có một số trận chiến, phải tự mình chiến đấu!
Hắn cũng muốn xem thử Phượng Khương Trần có thể đi được bao xa, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612712/chuong-825.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.