Chương trước
Chương sau
Cửu Hoàng thúc tựa như khúc gỗ, không nói nửa lời, Hoàng Thượng cũng không miễn cưỡng, ngay khi Tô Quán nhụt chí, tự mình thăm dò cũng mất công mà về, Hoàng Thượng lại đột nhiên nói: “Cửu đệ, Tô Quán tiểu thư là một nữ tử tài giỏi, vì thiên hạ bá tánh mà cam nguyện rời xa cố hương, thực sự khiến người ta phải nể phục, một người con gái tuyệt thế như vậy, có phải là nên xứng với nam nhân tốt nhất Đông Lăng của chúng ta, Cửu đệ, trẫm nói có đúng không?”
Tô Quán, Tây Lăng Thiên Lâm và Bắc Lăng Phượng Khiêm nghe xong thì mắt sáng rực, lúc này Tô Quán cũng không tiện nói thêm gì, Tây Lăng Thiên Lâm cười nói: “Hoàng Thượng nói rất có lý, Tô Quán tiểu thư đẹp người đẹp nết, kỳ tài nữ tử, một cô nương như vậy rất xứng với Cửu Hoàng thúc, ngược lại cũng sẽ không bôi nhọ thân phận của Cửu Hoàng thúc.”
“Ha ha ha.” Hoàng Thượng cười vui sướng: “Lâm Thái tử nói không sai, trẫm vẫn luôn cảm thấy Tô Quán tiểu thư rất xứng đôi với Cửu đệ, trẫm cũng muốn hạ chỉ tứ hôn, nề hà tiên hoàng có chỉ, hôn sự của Cửu đệ do chính đệ ấy làm chủ, Cửu đệ, bây giờ trẫm liền hỏi đệ một câu, đệ có bằng lòng lấy Tô Quán tiểu thư hay không?”
Trái tim Tô Quán đập rộn ràng, nàng ta không hiểu tại sao Hoàng Thượng lại đồng ý nàng ta gả cho Cửu Hoàng thúc, cũng mặc kệ thế nào, trong lòng nàng ta vẫn rất mong chờ, Hoàng Thượng mở miệng, Cửu Hoàng thúc chắc chắn không dám từ chối.
Đáng tiếc, Tô Quán vẫn không đủ hiểu biết về Hoàng Thượng, Hoàng Thượng thực sự có ý định để Cửu Hoàng thúc cưới Tô Quán, làm sao sẽ nói ngay lúc này, dù sao thì cũng phải ở một nơi trang trọng hơn.
Cửu Hoàng thúc nghiêng đầu nhìn, đánh giá Tô Quán, đến tận khi Tô Quán bị hắn nhìn đến đỏ bừng mặt, mới lạnh lùng nhả ra hai chứ: “Không lấy!”
Đùa gì vậy, nếu như hắn không thẳng thắn từ chối, hoặc là lấy Phượng Khương Trần ra làm tấm chắn, nữ nhân kia e chừng sẽ tức giận đến cắn chết hắn.
Mặt mũi Tô Quán cứng đờ, rất nhanh đã khôi phục lại vẻ đoan trang dịu dàng như bình thường: “Hoàng Thượng, hai nước hòa thân không phải chuyện đùa, làm sao ngài có thể trêu đùa ta như vậy, mấy ngày nữa Nhị hoàng tử của nước ta sẽ đến Đông Lăng, cùng Hoàng Thượng trao đổi chuyện hòa thân của hai nước.”
“Thật không? Nhị hoàng tử sắp tới Đông Lăng, vì sao trẫm không nhận được tin này nhỉ.” Trong ánh mắt của Hoàng Thượng lóe lên một tia âm lãnh.
Nam Lăng cho rằng Đông Lăng không có bom sấm sét nữa, thì sẽ mềm yếu mà khinh thường sao, quá đáng!
“Hôm nay quốc thư chắc sẽ đến trước án của Hoàng Thượng, Tô Quán chỉ là ỷ vào Tô gia, trước tiên chiếm được một ít tin tức thôi ạ.” Tô Quán âm thầm phô ra một chút lực lượng của Tô gia, để Hoàng Thượng và Cửu Hoàng thúc ước lượng một chút, cưới nàng ta thì sẽ chỉ có chỗ tốt không có chỗ hỏng.
Hoàng Thượng và Cửu Hoàng thúc tất nhiên đã nhìn ra mối quan hệ rộng khắp bền chặt khó gỡ của Tô gia, biết dùng tốt chính là một trợ lực lớn, nguyên nhân vì thế nên Hoàng Thượng mới không muốn Cửu Hoàng thúc cưới Tô Quán, không chỉ có thế mà còn muốn Cửu Hoàng thúc tự mình từ chối, đắc tội Tô gia.
Mục đích của Hoàng Thượng đã đạt thành, hơn nữa Nhị hoàng tử Nam Lăng sắp đến, Hoàng Thượng đã không còn tâm trạng đi dạo ngắm cảnh nữa: “Tô gia quả nhiên là nơi nhân tài đông đúc, trẫm thấy mệt rồi, Cửu đệ thay trẫm đưa tiễn Lâm thái tử, hoàng tử Phượng Khiên và Tô Quán tiểu thư.”
“Thần đệ tuân chỉ.” Cửu Hoàng thúc mặt không cảm xúc, lạnh lùng đáp lại một câu, đợi đến khi Hoàng Thượng đi rồi, mới mời mấy người Tây Lăng Thiên Lâm xuất cung, dọc theo đường đi ai nấy đều im lặng.
Đến cửa cung, Cửu Hoàng thúc sau khi tiễn biệt Tây Lăng Thiên Lâm và Bắc Lăng Phượng Khiêm, hắn cũng mặc kệ Tô Quán, lập tức bỏ chạy, Tô Quán sốt ruột, vội vàng gọi lại Cửu Hoàng thúc: “Cửu Hoàng thúc, xin hãy dừng bước.”
“Có việc gì?” trên gương mặt của Cửu Hoàng thúc khó tránh khỏi lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, tuy rằng trong lòng Tô Quán có chút không cam lòng, nhưng vẫn phải mỉm cười: “Cửu Hoàng thúc, vì sao ngài không muốn cưới ta? Nếu như ngài lấy ta, Tô gia sẽ là tay sai cho ngài, Tô gia có thể phò tá ngài đạt thành tâm nguyện.” Lời này ám chỉ Cửu Hoàng thúc, chỉ cần Cửu Hoàng thúc muốn, Tô gia sẽ dốc hết sức lực duy trì hắn.
Tô gia yêu cầu một đối tượng để đầu tư vào, mang lại quyền thế lớn hơn nữa cho Tô gia, bọn họ lựa chọn Cửu Hoàng thúc.
“Bổn vương không cần dựa vào một nữ nhân, hơn nữa, bổn vương muốn cái gì Tô gia các ngươi có biết hay chăng?” Cửu Hoàng thúc để lại những lời này, cũng không ngoảnh đầu lại đi thẳng một mạch, lưu lại một mình Tô Quán sững sờ đứng tại chỗ.
Nữ nhân đứng bên cạnh bầu bạn với hắn, hắn đã sớm chọn được, chẳng sợ đắc tội Tô gia cũng không tiếc, Tô gia tuy thế đại, nhưng Tô Quán cũng không phải là người hắn muốn, hợp tác thì có thể, nhưng muốn hắn cưới Tô Quán, vậy thì nằm mơ đi!
Cửu Hoàng thúc ngồi trên xe ngựa của hắn, mắt nhắm lại, vừa nghĩ đến chuyện vừa rồi, bèn cười khổ.
Đã bao nhiêu năm rồi, hắn đã không nóng nảy như vậy, hôm nay thế mà lại trúng kế của Hoàng Thượng, chắc chắn Hoàng Thượng đã đoán được hắn sẽ không đồng ý lấy Tô Quán, mới cố ý nói để Tô Quán gả cho hắn, sau đó để hắn trực tiếp từ chối, đắc tội Tô Quán và Tô gia.
Muốn từ chối Tô Quán, Tô gia, hắn có rất nhiều biện pháp, nhưng cố tình hôm nay lại dùng cách trực tiếp nhất, cách không thể vãn hồi lại nhất, cứ như vậy hắn đã đắc tội triệt để Tô gia, sau này đừng nói là mượn lực của Tô gia, Tô gia không cùng hắn là dịch, đã nên cười thầm rồi.
Nhưng mà, Cửu Hoàng thúc không hối hận, tin tức hắn từ chối lấy Tô Quán truyền đến tai Phượng Khương Trần, nữ nhân kia mặt ngoài không thể hiện ra nhưng trong lòng chắc cũng đang mừng thầm đi.
Hắn dùng hành động thực tế để nói cho Phượng Khương Trần biết, tuy rằng hiện tại hắn chưa thể cưới nàng, nhưng hắn sẽ không cưới nữ nhân khác…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.