Không phải ai cũng có thể chịu được cơn thịnh nộ của Cửu Hoàng Thúc, chí ít thì hắn cũng sợ.
Hắn chỉ cảm thấy xui xẻo, tại sao hắn lại gặp phải chuyện này cơ chứ. Để thay đổi tình hình, không đợi Cửu Hoàng Thúc nói, Trác Đông Minh lập tức hạ lệnh: “Mở cổng thành.”
“Rõ.” Có thể nói việc mở cổng thành chắc chắn sẽ do lính làm, nhưng hôm nay người muốn vào trong thành lại là Cửu Hoàng Thúc nên các tham tướng đứng phía sau Trác Đông Minh từng người một chủ động lên trước trực tiếp cướp lấy công việc của binh lính còn những người lính kia chỉ có thể nấp sau lưng cắn ngón tay: Đại nhân, không cần phải như thế chứ, mấy người muốn ra mặt thì người ta cũng muốn chứ.
Cổng thành vừa mở, những người đang ở bên ngoài thành biết được thân phận của Cửu Hoàng Thúc không dám làm bừa, mà người ở trong thành cũng không biết, thấy cổng thành vừa mở từng người một ồn ào nhốn nháo, người nào người nấy nóng lòng muốn rời khỏi thành. Nhưng vừa hô hoán thì đã bị các tham tướng quát lui trở về, muốn xông lên phía trước nhưng lại bị binh lính chặn lại.
“Ồn ào cái gì, từng người một xếp hàng, hôm nay ai cũng không được ra khỏi thành.” Các tham tướng đã quen ra vẻ quan lớn, nhưng lời vừa nói ra bọn họ liền phát hiện quan lớn hôm nay là Cửu Hoàng Thúc, từng người một nhìn về phía Cửu Hoàng Thúc, đối diện với ánh mắt lãnh đạm vô cảm của Cửu Hoàng Thúc lại chột dạ cúi đầu.
Trác Đông Minh thấy vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612680/chuong-793.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.