Chương trước
Chương sau
Nếu không có đại phu chữa trị, nàng sẽ vì trúng độc mà vẫn luôn sốt cao không giảm, cho đến khi nóng đến chết hoặc nóng đến đầu óc ngớ ngẩn mới thôi.
Có đại phu dễ dàng chữa trị, Phượng Khương Trần trúng một loại nhiệt độc thông thường, muốn giải độc chỉ có thể dùng kim bạc đâm vào mấy chỗ ấy để hạ nhiệt.
Đến khi chất độc trong người nàng được loại bỏ thì thanh danh gần như cũng bị huỷ hoại hoàn toàn, mặc dù có lẽ Phượng Khương Trần sẽ không để ý đến vấn đề này nhưng những người khác lại để ý. Lúc đó nàng chắc chắn sẽ bị người đời gạt bỏ, trừ khi Phượng Khương Trần một mình sống biệt lập ngăn cách với thế giới bên ngoài, nếu không cuộc đời này của nàng đã định trước rằng sẽ không được thế gian nhìn nhận.
Lời đồn thất trinh trước khi xuất giá, có thể là dan díu với Cửu hoàng thúc và dây dưa không rõ với đại công tử Vương gia, những lời truyền miệng này khả năng không phải là sự thật, đồng thời cũng có thể tìm ra chứng cứ để phản bác.
Phải biết rằng, nếu Phượng Khương Trần chưa thất thân mà vẫn là trinh nữ, chỉ cần nàng chịu hạ thể diện của mình xuống để ma ma trong cung nghiệm thân rõ ràng thì những lời đồn đãi kia đều sẽ tự động biến mất, nhưng việc bị đại phu nhìn thấy hết cơ thể trong lúc chữa trị lại là chuyện không thể bào chữa.
Nếu chuyện này thành hiện thực thì sẽ là cọng rơm cuối cùng nghiền nát Phượng Khương Trần!
“Từ trước đến nay tộc Phượng Ly vẫn cho rằng nử tử nên được chiều chuộng yêu thương hết mực, ngay khi nữ tử của tộc Phượng Ly vừa mới sinh ra đã được trưởng bối trong nhà xem như bảo vật nâng niu trong lòng bàn tay. Địa vị của tộc Phượng Ly chỉ đứng sau Lam Thác, sau này nếu xuất giá, cho dù gả thấp thì nhà chồng cũng không dám khinh thường bọn họ. Nữ tử tộc Phượng Ly cả đời tôn tuy, vinh sủng không suy, không hề thua kém với công chúa đương triều, nhưng nàng lại là một ngoại lệ.’’
Lam Cửu Khánh nhẹ nhàng vén từng sợi tóc dài quấn quanh cổ Phượng Khương Trần, ngón tay lướt trên làn da trắng nõn mịn màng khiến hắn lưu luyến mãi không thôi, nhưng tiếc rằng hắn không thể ở lại đây quá lâu.
Lúc đầu nơi kim bạc đâm vào chỉ trào ra mấy giọt máu đỏ tươi, nhưng dần dần càng lúc càng chảy nhiều máu hơn nữa, chỉ trong vòng nửa canh giờ ngắn ngủi, cả người Phượng Khương Trần đã dính đầy máu, mặc dù không khoa trương giống như vừa mới vớt ra từ trong bể máu nhưng cũng đủ khiến người khác khiếp sợ, như thể đã đổ một chậu máu lên người nàng vậy.
Chỉ là máu tươi trên người Phượng Khương Trần đỏ chói và nóng rực hơn thường ngày.
Máu chảy ra càng nhiều, sắc mặt Phượng Khương Trần cũng khôi phục lại bình thường, không còn ửng hồng bất thường giống như trước đó nữa, nhiệt độ trên người cũng giảm xuống mức cho phép.
“Xem ra còn có gì đang ngại nữa.’’ Lam Cửu Khánh thở phào nhẹ nhõm một hơi, lần lượt rút mấy cây kim bạc trên người nàng ra, giúp nàng mặc quần áo vào, nhưng hắn lại không lau sạch vết máu, một là vì không tiện, hai là hắn không thể ở lại đây quá lâu.
Sau khi dọn dẹp xong xuôi, Lam Cửu Khánh lấy chăn đắp lên người Phượng Khương Trần, vén tóc mái nàng ra để lộ vầng trán trơn bóng: “Ngày mai nàng tỉnh lại chắc chắn sẽ hiểu chuyện gì đang xảy ra, mặc dù đại phu không thể tự chữa trị cho mình nhưng ta tin rằng nàng có thể lại bỏ số chất độc còn lại trong cơ thể.’’
Phương pháp giải độc này của Lam Cửu Khanh không thể thải hết toàn bộ độc tố ra ngoài ngay lập tức mà phải bổ sung thuốc hỗ trợ, nhưng đối với hắn thì thật bất tiện, Phượng phủ này đã không còn là Phượng phủ mà hắn có thể tuỳ tiện ra vào như xưa nữa rồi, hôm nay hắn đến đây đã cũng phải bất chấp mạo hiểm rất lớn.
Lam Cửu Khánh kiểm tra lại một lần nữa, sau khi xác định không có gì bất thường mới mở cửa bước vào trong bóng tối ngoài kia, vừa mới ra khỏi nội viện của Phượng Khương Trần hai ba bước đã đến chỗ Bộ Kinh Vân đang canh gác, thấy nam nhân ngẩn người một lúc lâu vẫn không có phản ứng, hắn đành phải đưa tay xách hắn lên: “Đi thôi.’’
“Khụ khụ…’’ Bộ Kinh Vân loạng choạng, suýt nữa ngã từ trên cây xuống, tức giận trừng mắt nhìn Lam Cửu Khanh một cái: “Cửu Khanh, ngươi đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, lúc nãy ngươi không thô lỗ với Phượng Khương Trần như thế chứ? Ngươi phải cẩn thận một chút, nếu để lại vết bầm trên người Phượng Khương Trần, dựa theo sự cẩn trọng của nàng, nàng nhất định sẽ phát hiện ra điều gì đó, đến lúc đó ngươi sẽ gặp rắc rối.’’
“Ngươi không mở miệng sẽ chết sao?’’ Lam Cửu Khanh đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn hung ác liếc nhìn Bộ Kinh Vân một cái khiến hắn sợ hãi ôm chặt trái tim đang đập dữ dội, giật mình lùi lại phía sau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.