Tiến khóc nỉ non của đứa bé ấy như xua tan đi bầu không khí ảm đạm trước đó, tất cả mọi người trong sân đều vui vẻ hẳn lên, ngay cả Tấn Dương Hầu phu cũng bật khóc vì vui sướng.
“Ta biết mình sẽ không nhìn nhầm người mà, khắp thiên hạ này chỉ có Phượng cô nương mới cứu được Tâm Nhu mà thôi, chỉ có nàng.’’
Phượng Khương Trần là do Tấn Dương Hầu phu nhân đề cử, mà thế tử phu nhân Ninh Quốc công phủ lại là muội muội ruột thịt của nàng, có thể thấy trước đó nàng đã phải chịu áp lực lớn đến nhường nào.
“Sinh rồi sao? Tâm Nhu đâu? Nàng ấy không sao chứ?’’ Lưu Thế Thừa điên cuồng chạy đến nội viện, lôi kéo ống tay áo của Ninh Quốc công phu nhân, sốt sắng hỏi.
“Không biết, ta cũng không biết.’’ Lúc này Quốc công phu nhân mới phản ứng lại, niềm vui giảm đi một nửa, nhưng đúng lúc này, Phượng Khương Trần lại mở cửa phòng sinh ra: “Xin phu nhân và thế tử hãy yên tâm, mẫu tử bình an, hai vị tiểu công tử rất khoẻ mạnh, cơ thể thế tử phu nhân bị tổn thương, cần phải điều dưỡng thật tốt.’’
Ôm đứa trẻ mới chào đời, lắng nghe tiếng khóc của nó, cuối cùng Phượng Khương Trần cũng đã hiểu âm thanh tự nhiên mà các bác sĩ khoa sản thường nhắc đến là gì…
Vì một tiếng khóc nỉ non ấy, tất cả mệt mỏi đều đáng giá!
Mẫu tử thế tử phu nhân Ninh Quốc cổng phủ đều bình an nhưng Phượng Khương Trần lại không may mắn như thế, bản thân nàng vốn đã mang thương tích trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612623/chuong-736.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.