Chương trước
Chương sau
“Không biết Vệ tướng quân tìm Khương Trần có chuyện gì không?’’ Phượng Khương Trần không có ý định làm thân, quy tắc có hai mặt của nó, ngoài mặt nàng không nên tỏ ra thân thiết với Vệ tướng quân, điều này sẽ giúp hắn thuận tiện giúp đỡ Phượng phủ và những người khác trong phủ.
“Ti chức phụng mệnh Hoàng thượng mời Phượng cô nương vào cung.’’ Đây là là kết quả sau ván cờ giữa hai bên, phái hắn đến một là sẽ không làm tổn thương đến Phượng Khương Trần, hai là nhất định sẽ mời được nàng đến.
Không ít người trong cung vẫn đang lo lắng Phượng Khương Trần sẽ nhân cơ hội chạy trốn, suy cho cùng tội mà phạm phải quá lớn, nhưng không ngờ, Phượng Khương Trần thực sự rất can đảm.
Nàng chắc chắn mình sẽ không có việc gì như thế sao?
Vệ tướng quân đứng đợi bên ngoài Phượng phủ hai canh giờ, càng chờ càng không chắc chắn, hắn cũng nghi ngờ Phượng Khương Trần đã chạy trốn, suy cho cùng nàng đã phạm một tội lớn như thế, không bỏ chạy thì còn ở lại kinh thành làm gì, chờ bị Hoàng thượng chém đầu sao?
Toàn bộ Phượng gia chỉ có một mình nàng, cho dù chạy trốn cũng không liên luỵ đến bất cứ người vô tội nào, hơn nữa với giao tình giữa nàng và Trác thế tử, Phượng Khương Trần muốn chạy thực sự dễ như trở bàn tay, nhưng không ngờ nàng không những không bỏ chạy mà còn bình thản trở về.
Không thể phủ nhận rằng nữ nhi của Phượng tướng quân quả nhiên lợi hại, loại khí khách này không phải nữ tử khuê các bình thường nào cũng có thể có.
Phượng Khương Trần hoàn toàn không quan tâm đến những trọng binh đang bao vây xung quanh mình, cười hỏi: “Hoàng thượng mời ta vào cung? Vệ tướng quân có biết chuyện gì không?’’ Rõ ràng nàng đang giả vờ hồ đồ.
Vệ tướng quân biết nhưng cũng không vạch trần nàng, cân nhắc một chút rồi mới nói: “Phượng cô nương, việc Hoàng thượng triệu cô nương vào cung có liên quan đến chuyện xảy ra vào ban ngày kia, không ít đại nhân đang ở trong điện Nghị Sự, Hoàng thượng cực kỳ tức giận.’’
Chỉ một câu nói đơn giản nhưng lại tiết lộ rất nhiều thông tin.
Điện Nghị Sự là nơi thảo luận quốc sự, điều này cho thấy bọn họ đang nghiêm túc quan tâm đến chuyện Phượng Khương Trần giết người trên đường phố, có người muốn nhân cơ hội này để trục lợi cho riêng mình.
Có không ít đại nhân đang ở đó, Hoàng thượng cực kỳ tức giận nhưng lại dùng cách thức nhẹ nhàng này mang nàng vào cung, chính tỏ trước mắt nàng sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm gì, hơn nữa có rất nhiều người đang bảo vệ nàng, Hoàng thượng cũng không có ý định giết nàng.
Kẻ sĩ ba ngày không gặp phải nhìn với cặp mặt khách xưa, câu nói này đặt lên người Phượng Khương Trần hoàn toàn không sai chút nào. Ai có thể ngờ rằng một Phượng Khương Trần ốm yếu bất lực trước cửa thành, chỉ lẻ loi một mình xông vào Hoàng cung nửa năm trước, hôm nay phạm phải một tội lớn tày đình như thế nhưng lại nhận được rất nhiều sự giúp đỡ của các đại thần máu mặt trong triều đình.
Thà bắt nạt chim bạc đầu chứ đừng khinh thường thiếu niên nghèo.
Phượng Khương Trần đưa tay lên chống trán, khoé môi nhếch lên tạo thành một nụ cười nhàn nhạt: “Chỉ mời một mình ta sao? Vậy còn thị vệ và nha hoàn của ta thì sao?’’ Thân là chủ tử, ngay cả những người bên cạnh mình cũng không thể bảo vệ được thì sau này còn ai dám bán mạng làm việc cho nàng nữa
Cũng giống như lần này nếu Cửu hoàng thúc không bảo vệ được nàng thì những người xung quanh hắn cũng sẽ cảm thấy chán nản hoài nghi, ngay cả nữ nhân mà chính miệng hắn thừa nhận xảy ra chuyện cũng không thể bảo vệ được thì làm sao có thể hi vọng xa vời rằng khi bọn họ gặp chuyện, Cửu hoàng thúc sẽ đứng ra bảo vệ bọn họ đây?
Phượng Khương Trần đang ép Cửu hoàng thức đến mức không thể không ra tay.
“Hoàng thượng không dặn dò thì thêm.’’ Vệ tướng quân cho Phượng Khương Trần một thể diện rất lớn.
Hoàng thượng quản lý chuyện đại sự trong thiên hạ, sao có thể quan tâm đến sống chết của đám nha hoàn thị vệ? Đương nhiên dựa theo luật pháp thì phải bắt toàn bộ hạ nhân trong phủ ném vào đại lao, nhưng bọn họ là người của Phượng Khương Trần, Vệ tướng quân cũng vui vẻ chừa thể diện lại cho nàng.
“Nếu đã như vậy thì xin tướng quân hãy cho phép nha hoàn và thị vệ của ta vào phủ, ngài cử một người đánh xe ngựa giúp ta là được rồi.’’ Phượng Khương Trần uể oải nói, nhưng lại lộ ra vẻ uy nghiêm khó có thể từ chối.
“Tiểu thư.’’ Hai nha hoàn quỳ gối trước xe ngựa, khăng khăng muốn đi cùng Phượng Khương Trần.
“Sao? Bây giờ đến cả lời nói của ta cũng không nghe sao?’’ Vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt không quan tâm ấy, nhưng lại khiến hai nha hoàn đỏ mắt, nước mắt lập tức rơi xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.