“Tuyết Nhưỡng này thật là thần kỳ, khó trách có thể được gọi là thiên hạ đệ nhất tửu, danh xứng với thực.” Tây Lăng Thiên Lâm híp mắt ngợi khen, mùi hương quá nồng, không thể không khen.
“Các vị thích là tốt rồi.” Cửu Hoàng thúc nhẹ nhàng lay lay vò rượu, mùi rượu lại càng nồng đậm hơn, mùi rượu giống như một chú chim nhỏ được thả khỏi lồng, bổ nhào, chen lấn vào từng hơi thở của bọn họ.
Cửu Hoàng thúc rót rượu vào ly thuần bạc, nâng ly về phía đám người, uống một hơi cạn sạch.
Hắn đang chứng minh rằng Tuyết Nhưỡng không có vấn đề gì cả, chí ít là hắn uống vào không có vấn đề gì, còn về phần các người có dám uống hay không, đó là chuyện của các ngươi.
Thái tử và Đông Lăng Tử Lãng hoàn toàn không phải lo lắng Cửu Hoàng thúc sẽ động tay động chân trong rượu, Tây Lăng Thiên Lâm và Bắc Lăng Phượng Khiêm cũng có lòng tin Cửu Hoàng thúc sẽ không ngốc đến mức động tay động chân trong rượu, Cửu Hoàng thúc nào có thấp kém như thế được.
Thế là khi hạ nhân bưng vò rượu rót ra cho từng người, tất cả đều nâng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch, chỉ có Phượng Khương Trần và Vương Cẩm Lăng là lặng lẽ hất rượu trong ly đi sạch.
Mặc dù Phượng Khương Trần cũng rất thèm, rất muốn uống Tuyết Nhưỡng này một chút, cầm kỳ thi họa tửu trà, thứ duy nhất mà nàng hiểu được chính là tửu. Mặc dù nàng không thích uống rượu như mạng, nhưng ngày ngày nàng phải tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612576/chuong-689.html