Người có tư cách quan tâm đến nàng trên thế gian này chỉ có phụ thân và mẫu thân nàng mà thôi. Ngoại trừ hai người họ thì ai cũng không thể nhúng tay vào cuộc sống của nàng, có là Cửu Hoàng thúc cũng không được.
Nghĩ đến đây, Phượng Khương Trần cảm thấy cả người tràn đầy động lực, thản nhiên đối mặt với Cửu Hoàng thúc, thoải mái nói: “Đại công tử lấy canh cho Khương Trần, đó là vinh hạnh của Khương Trần.” Cửu Hoàng thúc ngươi ra oai làm gì chứ, ban đầu lúc ở trên bàn cơm sao không thấy ngươi gắp đồ ăn cho ta đi.
Hừ…
Thấy dáng vẻ Phượng Khương Trần như cọp mẹ, Cửu Hoàng thúc đột nhiên bật cười: “Xem ra ngươi sai sử Đại công tử, sai sử đến mức vui quên trời đất nhỉ. Lời này cứ như đang xem Vương Cẩm Lăng là hạ nhân, hay nói là hắn không biết tức giận, không chút mảy may tức giận với những lời xem hắn là hạ nhân.”
Phượng Khương Trần nhếch miệng, nàng không thích Cửu Hoàng thúc nói về Vương Cẩm Lăng như thế: “Thiên hạ này, số người có thể để Đại công tử gắp đồ ăn cho không nhiều quá một bàn tay. Đây chính là sự yêu mến mà Đại công tử dành cho Khương Trần, tiếc rằng Cửu Hoàng thúc không có thói quen sai sử người khác, Khương Trần nghĩ Tô Quán tiểu thư chắc là rất tình nguyện đấy.”
Tô Quán vì muốn dựa người vào Cửu Hoàng thúc mà đến cả chiêu giả bệnh cũng lôi ra, có thể thấy được nàng ta muốn gả cho Cửu Hoàng thúc nhiều thế nào. Đương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612570/chuong-683.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.